NÀNG THƠ - NƠI THĂNG HOA CỦA NHỮNG HẢO THỦ BÓNG BÀN

Nghé Ọ

Thượng Tá
CÔ ĐƠN...HAY CHỈ LÀ LẺ BÓNG
Thơ: Võ Đăng Long Mạnh

Chọn cho mình một cuộc sống nội tâm
Chỉ âm thầm nhìn theo sau ai đó
Cũng nhận lại sự bình yên vốn có
Nhưng lại thấy nó chỉ có một mình

Đứng bơ vơ giữa một chốn yên bình
Sống cuộc sống nó cho là thật nhất
Bao nụ cười cũng dần dần vụt mất
Khi dòng đời vẫn không ngừng đổi thay

Vẫn một mình dẫu sự đời cuồng quay
Đến một ngày tình yêu vội gõ cửa
Xoa dịu nó với muôn ngàn lời hứa
Tô vẽ lên biết bao nhiêu nụ cười

Nhưng cuối cùng cũng chỉ một mình thôi
Tình xa rồi lại lẻ loi như trước
Bao giọt đắng thôi cũng đành nuốt ngược
Cố giữ mình có thể vững bước đi

Đến cuối cùng sau những cuộc chia ly
Là cô đơn hay chỉ là lẻ bóng?
Câu trả lời nay chỉ là vô vọng
Vậy nó phải tự kiếm tìm mà thôi...
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh..

(Trích "Có Một Thời Như Thế" thơ Xuân Quỳnh)
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
Nhạt nhòa

Nhạt nhòa dĩ vãng đã trôi xa,
Quá khứ thời gian cũng phôi pha.
Ký ức ngày xưa ta nhớ mãi
Ngóng trông kỷ niệm đã vội qua...

Một thời cũng chỉ đã từng thôi
Đến nay tất cả đã qua rồi.
Mà sao hoài niệm chi nhiều vậy
Để rồi đêm tối vẫn đơn côi...

Từ nay thôi nhé không mong nữa
Không chờ, không đợi chuyện ngày xưa.
Thôi nhé từ nay ta sống lại
Ngày tháng đã qua trôi cùng mưa...

Từ nay thôi sống trong dĩ vãng
Ký ức như mây trôi lang thang
Quá khứ là gió bay hờ hững
Hôm nay mưa đến chẳng muộn màng...
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
ĐỜI


Có những lúc lòng ưu phiền mệt mỏi
Đời là gì tôi tự hỏi riêng mình
Có phải chăng nhiều buồn khổ điêu linh
Là cuộc sống với muôn hình muôn vẻ

Để những phút âu sầu trong quạnh quẽ
Tôi hiểu hơn về lẽ sống ở đời
Tình mặn nồng cũng có lúc buông lơi
Khi tất cả chỉ một thời dĩ vãng

Lòng người đó tựa mây trời gió thoảng
Vì hư danh quên cả khoảng ân tình
Quên đi rằng công dưỡng dục hy sinh
Cha mẹ đã ban cho mình sự sống

Tôi ngước mắt nhìn trời cao biển rộng
Thấy cuộc đời và khoảng trống mênh mông
Mây vẫn bay cảnh sắc vẫn đượm nồng
Chỉ sâu thẳm cõi lòng sao nghẹn đắng

Giữa cuộc sống với những ngày mưa nắng
Tôi nghe đời sao trống vắng mông lung.
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
CHUYỆN HAI NGƯỜI
Thơ: Hữu Duyên

Có một người lặng lẽ buổi ra đi
Thản nhiên bước...nở nụ cười cay đắng
Có một người đưa bàn tay ra nắm
Chẳng đủ quyết tâm lại hụt hẫng đưa về

Họ hết yêu hay tàn lửa đam mê
Không ai hiểu nhưng họ buồn nhiều lắm
Họ tiếc sao thời gian yêu thật ngắn
Khi đã từng hẹn hứa suốt trăm năm

Từng trọn vẹn bốn mùa giấc mơ đêm
Bình minh nay chẳng còn ai bên cạnh
Dẫu trăng non hay trăng tròn vành vạnh
Gốc thông già rọi bóng...khóc cô đơn

Bước chân họ giờ này lạc lõng hơn
Hai trái tim nay hướng về hai ngả
Chắc bởi lẽ đường tình dài rộng quá
Nên hạnh phúc ra đi mà quên lối quay về!
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
VỀ ĐI ANH
( Jenny Pham)

Mai ngày nghỉ anh về với em đi
Mình sang ngoại thăm cô dì chú bác
Hôm nọ về cả nhà còn mãi nhắc
Bảo rằng là chắc bận mải nên quên.

Mình thăm lại con sông nhỏ êm đềm
Nơi tuổi thơ đong đầy bao kỷ niệm
Cắt cỏ, chăn trâu, thả diều, đuổi bướm
Cái miệng cười lấp loá cả dòng sông.

Cùng đi thăm lúa chắc hạt trên đồng
Cánh cò tuổi thơ mênh mông trắng xoá
Hồi anh đi con đường đồng bé nhỏ
Nay rộng dài, nông thôn mới đổi thay.

Quê mình đang thay đổi từng ngày
Anh sẽ say cảnh thanh bình yên ả
Vần thơ tình một chiều hè lộng gió
Đợi anh về trong ngàng ngỡ mùa vui...

Mai cuối tuần anh về với em thôi!
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
Về nhà
Chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật say
Mẹ cha ở đây dang vòng tay che chở
Chẳng còn nghĩ suy hay nhọc nhằn gì nữa
Mỗi sớm mai đều rạng rỡ nụ cười

Chỉ muốn về nhà gọi hai tiếng "Mẹ ơi"
Bon chen ngoài kia con mệt rồi mẹ ạ
Muốn mẹ xoa đầu nói đừng lo gì cả
Nhắm mắt ngủ ngoan đã có mẹ đây rồi

Chỉ muốn về nhà ăn bát canh mùng tơi
Rau hái bờ ao những ngày trời nắng gắt
Cà pháo chua chua ăn kèm là ngon nhất
Mâm cơm giản đơn nhưng thật sự ấm lòng

Chỉ muốn về nhà để quên hết long đong
Tránh những gió giông cho lòng yên bình lại
Con đã lớn rồi nhưng muốn mình bé mãi
Sợ những bon chen sợ phải lớn mẹ à!
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
Hạnh phúc nhé


Em vẫn biết cuộc đời nhiều ngang trái.
Yêu anh rồi sẽ gặp phải khổ đau.
Nhưng con tim ngang buớng cứ lao vào.
Tình yêu ấy em nào đâu có hiểu.

Phút bên anh dẫu dài....nhưng vẫn thiếu.
Chẳng thể nào định nghĩa đuợc tình yêu.
Cứ yêu anh...em cứ muốn nuông chiều.
Chẳng bận tâm bao điều trên thế giới.

Rồi một hôm anh cùng ai buớc tới.
Em ngỡ ngàng......"là bạn cũ phải không."
Người bên anh tỏ vẻ chẳng hài lòng.
"Không em ạ... Anh là chồng cô ấy."

Chợt cỏi lòng em từng cơn đốt cháy.
Chết lặng người lệ chảy ngược vào tim.
Anh lướt qua như gió thoág êm đềm.
Bỏ lại em .....1 nỗi niềm u uất..

Khi quay lưng bóng anh dần xa khuất.
Em ngỡ ngàng rơi tận 9 tầng mây.
Tình yêu em nuôi duỡng những tháng ngày.
A xa rồi mình em say men đắng...

Dù đau lắm nhưng phải đành nín lặng.
Ôm hận tình chôn chặt đáy tim côi.
Anh bên ai chắc hạnh phúc lắm rồi.
Phươg trời xa....thôi chúc nguời viên mãn....
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
CUNG BẬC TÌNH YÊU
Tác giả: THƠ TÌNH NTL

Anh thường nói sợ tình em thay đổi
Nên trách hờn hay giận dỗi hoài nghi
Em ngẩn ngơ mà chẳng biết nói gì
Ta lặng lẽ bước đi về hai ngả

Yêu chưa hết mà vội vàng từ giã
Câu chia tay sao lại quá nhẹ nhàng
"Quên đi nào, đừng nặng lòng vương mang
Lời xin lỗi anh thật lòng em nhé"

Đêm thổn thức bước chân buồn quanh quẽ
Cố mặc lòng trong lặng lẽ cô đơn
Tim đắng cay trong đổ vỡ giận hờn
Đành chấp nhận ru hồn trong tiếng nấc

Cũng có thể tình ai nhiều cung bậc
Nên chia tay là thật phải không anh
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
BƯỚC TIẾP HAY DỪNG LẠI..
Tác giả : Xe Đạp Không Yên

Cuộc sống này nhiều chuyện không như ý
Trên con đường, em như bị lãng quên
Luôn mắc kẹt giữa những nỗi ưu phiền
Cho tâm hồn.. không bình yên một phút...

Em lạc lõng nơi đường dài hun hút
Giữa bao người hẫng hụt một niềm tin
Quay phía sau ngăn dòng lệ ngoái nhìn
Chân bước đi mà nghe tim đau nhói

Biết không anh? em thực rất mệt mỏi
Sau tất cả những nông nổi đã trao
Cuộc sống em, vô tình anh bước vào
Dạy em biết thế nào là nhung nhớ

Chuyện tình yêu, em hồn nhiên cứ ngỡ
Yêu thật nhiều thì tình sẽ được yêu
Để giờ đây em nhận ra một điều
Chỉ em đau sau bao nhiêu cố gắng

Chọn cho mình con đường đi phẳng lặng
Hay quá khứ con đường vắng yêu thương
Em bơ vơ, đứng giữa hai ngả đường
Nên bước tiếp hay yêu thương dừng lại

Giờ đây em biết làm sao cho phải
Khi tình cảm cứ mãi trao về anh
Gạt bỏ đi kí ức kia không đành
Mà ôm vào thì hóa thành nước mắt...
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
LAC LỐI
Thơ: NÀNG THƠ

Ai xa mãi em mỏi mòn trông ngóng
Biển bạc đầu từng ngọn sóng chờ mong
Nén hờn ghen tình buồn giận trong lòng
Hồn se thắt nghẹn sầu trong nỗi nhớ

Nắng đã tắt mây chiều như nức nở
Mắt vương hờn trăn trở chẳng bình an
Anh ở đâu nơi gió bể mưa ngàn
Để em đợi lệ chan hòa thổn thức

Đời phù phiếm giấc mơ hoài day dứt
Tình duyên mình có phải thực hay mơ
Về nghe anh để em mãi ngóng chờ
Buồn lặng lẽ vu vơ lời hờn dỗi

Lòng tha thiết anh ơi tình không đổi
Sao người đành để lạc lối đời nhau
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
Lùi lại anh nhé

Nếu một ngày ta mãi mãi mất nhau
Như cơn gió xinh vô tình bị lạc
Cánh diều ấy cùng bao nhiêu mơ ước
Bay lên cao cùng đón gió trời!

Nếu một ngày anh buông tay em ra
Không nắm chặt dịu êm, mà hờ hững
Hơi ấm ngày xưa bỗng dưng lạnh cóng
Chẳng thể nào sưởi ấm trái tim em

Nếu một ngày đứng giữa em và cô ấy
Đứng giữa hai người anh sẽ chọn ai?
Mối tình đầu sâu đậm khó phai ?
Hay cô gái đã trao anh từng thứ nhỏ?

Nếu một ngày trái tim anh lệch nhịp
Em phải làm gì trước hờ hững anh trao?
Sẽ can đảm rồi nắm chặt lấy tay anh
Hay hững hờ buông tay trong tuyệt vọng?

Một chút hững hờ tưởng muôn vàn tuyệt vọng
Một chút yếu mềm vẫn đọng lại cửa con tim
Đáng lẽ từ đầu em không nên quen anh
Để bây giờ không phải ôm mối hận

Giá biết trước tương lai phía đằng trước
Em hứa rằng sẽ mãi mãi chẳng tin anh
Thà một lần đau rồi sẽ qua nhanh
Còn hơn ôm nỗi đau dai dẳng mãi

Nếu biết trước mọi điều sẽ tới
Tình thay áo mới em trách ai ?
Trách bản thân mình mềm yếu đến mong manh
Hay giận lòng người không chung thủy.
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
NGƯỜI ẤY
(Hoàng Huyên)

Người ấy luôn làm cho tôi được thấy vui
Đang ngồi thu lu người ấy cốc đầu một cái
Giật mình ngoảnh lại thấy nụ cười mê mải
Là thấy ngập trời mang hoa nắng mê say

Người ấy vô tình đôi khi nào có hay
Muốn nói chuyện thêm thầm thì một tý
Những ưu tư và nỗi niềm ý nhị
Để thấy được trải lòng và điểm tự an tâm

Người ấy vậy thôi nhưng được cái duyên ngầm
Lại hay quan tâm nhiệt tình mọi thứ
Cũng thấy yêu thật lòng đấy chứ
Chỉ hơi đau đầu người ấy cũng lắng lo

Người ấy thật tâm từ lúc mới hẹn hò
Vắng một chút thôi là cồn cào nỗi nhớ
Người ấy có biết không trái tim này nhắc nhở
Sẽ mãi bên người thực hiện giấc mơ xa…
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
NẾU CÓ BUỒN- HÃY TỰA VÀO EM!

Nếu có buồn anh hãy tựa vào em
Vai em đấy đừng gắng gồng thêm nữa
Đừng trầm ngâm nhìn xa xăm ngoài cửa
Len lén thở dài rồi bảo không sao

Nếu một ngày anh bỗng thấy chênh chao
Như bầu trời không còn mây và nắng
Anh đừng ngồi lặng im trong đêm vắng
Nắm tay em cho bớt những nhọc nhằn

Đừng giấu em những trăn trở, muộn phiền
Ai không có phút yếu lòng bất chợt
Dù biển xanh vẫn sóng ngầm từng đợt
Nên mệt rồi thì hãy tựa vào em

Đừng nghĩ rằng em chân yếu tay mềm
Nên suốt đời anh chở che bao bọc
Dù cuộc đời có mệt nhoài, khó nhọc
Vẫn nở nụ cười vì sợ em lo

Vì cuộc đời còn nhiều những đắn đo
Nhiều những gió giông, phong ba, bão táp
Nên em sẽ là bờ vai ấm áp
Để anh tựa vào tìm chút an yên
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
MẸ CỦA CON
Thơ:-Thuý Nhân-

Con sẽ viết gì cho mẹ của con đây?
Khi trong mắt con chỉ thấy bàn tay gầy ... của mẹ
Đôi mắt hằn những vết chân chim
Gót chân trần im lìm nện đất
Đắng đót và xót xa đến tận những câu hò..

Con lớn rồi mẹ chẳng khỏi lắng lo
Hay nhắc nhở con nhớ ăn đừng bỏ bửa
Trên đời này mẹ còn thương ai nữa
Khi những bao dung mẹ chở hết vào mình.?

Có những đêm nằm lặng thinh
Nghe tiếng thở dài cứ nén dồn bên cạnh
Mẹ nửa đêm rồi mà dạ còn canh cánh
Cơm- áo- gạo- tiền sao vững mạnh nuôi con?

Lo cho con thì mẹ lo cho tròn
Còn mẹ nhá nhem tối chiều bên quải gánh
Lành lặng áo con, rách sờn vai mẹ lạnh
Ám ảnh một đời đôi gánh cả cuộc đời con...

Con biết bây giờ con còn quá nớt non
Mẹ hay dặn con: "ngậm bồ hòn làm ngọt"
Mẹ chỉ biết nấu cơm và canh rêu lá ngót
Biết mấy chữ bẻ đôi cũng nuôi con
..khôn lớn nên người..

Mẹ cũng bảo rằng con-không-được-lười
Bởi có gắng gồng thì thành công mới tự mình tìm đến
Rằng mẹ sinh con ra, mẹ cho con sinh mệnh
Nhưng đi thế nào là tự con quyết định cuộc đời

Hay vỏn vẹn cuộc chơi..
Mẹ bán mặt cho đất và bán lưng cho trời
Chỉ mong một lần thấy con rạng ngời trong "áo gấm"
Tình mẫu tử thiêng liêng là tình yêu sâu đậm
Nắm tay mẹ gầy mà ấm cả trong tim...
Chỉ mong mẹ đừng về với năm tháng lặng im...
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
Có ai không tôi mượn đỡ bờ vai
Hôm nay tôi buồn, mệt nhoài đến chán
Có ai không, đưa tay cho tôi nắm
Tôi lạnh rồi, cần lắm một cái ôm

Có ai không, cho tôi một nụ hôn
Một nụ cười, và tâm hồn chia sẻ
Có ai không, làm tôi thành mạnh mẽ
Tôi mệt lắm rồi, tôi dễ buông xuôi....
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
MẤT ANH...
Kẹo Đắng

Em giả vờ hờn dỗi lúc bên nhau
Cũng chỉ bởi vì yêu anh quá đỗi
Lúc cô đơn nhận ra điều nông nổi
Khẽ giật mình...anh đã bước đi xa

Anh trở về bên cạnh với người ta
Nét thơ ngây chiếm hồn anh lưu giữ
Em bây giờ chỉ còn là quá khứ
Kí ức buồn...trinh nữ xóa thay tên

Ôm nỗi sầu...mượn rượu cố tìm quên
Rượu chưa say mà hồn men nghiêng ngã
Tự lúc nào...con tim khờ hóa đá
Muốn trở về quá khứ...để mua vui

Nói làm chi cho em bỗng ngậm ngùi
Kể từ nay đường em đi chậm lại
Không còn anh...bàn chân dần sợ hãi
Giữa chợ đời...em phải tập hiên ngang...
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
VIẾT CHO TÌNH ĐẦU
_st_

Thoảng chút nhớ, nhưng chỉ là hoài niệm
Chẳng giận hờn, không oán trách, không đau
Lúc yếu lòng...ừ có thể nhớ nhau
Sao quên được, tình đầu ...ai chẳng thế !

Từng cùng nhau sớt chia đời dâu bể
Mọi vui buồn ta luôn kể nhau nghe
Đã một thời...quen nhận sự chở che
Bao kỷ niệm ...khi mè nheo, giận dỗi

Nói gì đây khi hai người hai lối
Duyên không thành đâu phải lỗi tại ai
Đã bước chung...vui một đoạn đường dài
Giờ xa cách hỏi ai đành quên hết

Có đôi lúc nhớ nhau vì mỏi mệt
Nhưng hiểu rằng kỷ niệm đó đã xa
Và bây giờ với những tháng ngày qua
Ai cũng có..mái nhà...nơi hạnh phúc

Chuyện đã qua chỉ còn là ký ức
Cất sâu vào lồng ngực...chỉ vậy thôi
Một mai kia gặp gỡ giữa dòng đời
Vẫn can đảm nhìn nhau cười...chúc phúc !
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
CHO EM XIN
Kẹo Đắng

Cho em xin yêu thương dù một chút
Để biết mình tồn tại giữa cô đơn
Em sẽ không còn nữa những tủi hờn
Mà nguyện hứa yêu nhiều hơn ngày trước

Cho em xin riêng mình một điều ước
Quay trở về lúc chập chững vừa yêu
Em không là một cô bé đăm chiêu
Hay suy nghĩ...khóc những chiều..xa vắng

Cho em xin là người tình may mắn
Buồn_khóc_cười và thẳng thắn yêu anh
Dẫu cuộc đời không đẹp tựa màu xanh
Nhưng em biết chân thành là tất cả

Cho em xin...đừng nhìn nhau xa lạ
Để mi buồn lã chã giọt châu rơi
Em yêu anh...duy nhất chỉ một người
Đừng giận nữa...em rối bời...đau lắm...
 

Nghé Ọ

Thượng Tá
TRÁI TIM TỘI NGHIỆP
Thơ: NÀNG THƠ

Đừng thổn thức hỡi trái tim bé nhỏ
Người đi rồi đã bỏ lại cuộc vui
Vậy cớ sao mi nức nở ngậm ngùi
Ôm đau khổ dập vùi vì thương nhớ

Đừng mong nữa tất cả giờ đổ vỡ
Ta và người chẳng còn nợ gì nhau
Ngày đã sang kìa đêm cũng nhạt màu
Quên đi nhé giấc mơ đầu day dứt

Niềm hạnh phúc đã không thành hiện thực
Xin đêm dài đừng thao thức vì ai
Chớ lặng câm mãi đau khổ miệt mài
Rồi thầm hỏi những đúng sai nghiệt ngã

Đã chấp nhận từ nay là xa lạ
Vậy tim à! Đừng buồn quá nín đi.
 

Bình luận từ Facebook

Top