Mùa ...

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Hà Nội, lòng đêm trở rét

Sao ai lại gọi cái rét là ngọt ngào
Khi nỗi nhớ ồn ào đang chảy lan réo gọi
Khi ánh mắt ấy, tôi vẫn chờ hàng đêm trong le lói
Chút hy vọng mong manh được thấy lại một lần

Cái rét, như tự trong chăn, chui ra cả đêm không ngủ
Cái rét, như chui từ chiếc khăn tay, vết mực viết vẫn còn
"... chỉ còn một chiếc lá ...
... chỉ còn một mình em .... đợi anh"

Tôi ngủ vùi, lòng quấn chặt chiếc khăn
Sao lạnh thế, phải chăng khăn quá lạnh ./.
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Ai có ra Hà Nội, nhớ mang cho mình nhiều nhiều ... nắng vàng tươi

Ai trong đó, nếu có ra Hà Nội
Nhớ mang thêm một chiếc vali
Hãy để riêng trong đống hành lý
Chút ấm nức hương bởi Hà Nội lạnh rồi

Có ai đâu đó xa quê, xa Hà Nội lâu rồi
Có từng khóc trong chăn, nhớ cha nhớ mẹ
Nhớ cây sấu, cây xi, nhớ cô hàng xóm, mắt muốn nhìn mà còn e lệ
Nhớ đem về Hà Nội, một chút nắng vàng tươi

Để rải lên sóng Hồ Tây rợn đến ghế hay ngồi
Để tráng lên màu vàng hoe của lá khô xào xạc
Để thấy ai về, mái tóc che nghiêng, nụ cười thơm mát
Để sân nhà, loang loáng vệt mưa thưa

Ai đó đi xa, chắc vẫn nhớ hồ
Chắc vẫn nhớ cây, nhớ đường, nhớ xóm
Nhớ mẹ già ngày đêm đợi con, già xọm
Yêu thương xanh trong mắt mẹ đã mờ

Ai mới đến, đừng quá bất ngờ
Hà Nội lạnh, nên đẹp thêm nhờ nắng
Sắc nắng trong veo như màu dầu trong tranh thánh
Quyệt từng nhát dài, trên gạch cũ tường vôi

Hà Nội của tôi, bốn mùa, có nắng có mưa có thừa chút lạnh
Mới đúng là Hà Nội ấy, của tôi
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá

Lạnh và tối

Tôi cũng như anh, ghét lạnh và tối
Ghét cô đơn ghét giả dối, lọc lừa
Ghét những lời êm ái mây mưa
Ghét xảo trá, ghét lật lừa đen trắng

Nhưng dã tật buộc phải là thuốc đắng
Hạnh phúc thế nào, nếu bất hạnh chưa qua
Sao biết yêu thương có thể vỡ òa
Nếu chưa biết cô đơn giữa biển người ồn ã

Có lẽ, cuộc đời với tôi ưu ái quá
Cho tôi quen, lạnh và tối, ... thành quen
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Còn nhớ ... em không

Anh còn nhớ em không, khi khăn em vô tình chạm vào anh nơi cửa lớp năm xưa
Anh vẫn nói khăn em có mùi hương đặc biệt
Chả cần nhìn nhưng con tim anh biết
Đó là em, rất riêng biệt, với riêng anh

Anh còn nhớ em không, khi em vẫn đi giầy quá khổ với đôi chân còng queo
Anh vẫn nắn, trong tay anh, ấm rực
Anh bảo chân em, xinh như chân nàng tiên trên trời không bao giờ bước
Chân sinh ra chỉ để ngắm mà thôi
Chả nhẽ anh không nhận ra, khi ta vừa mới bước sóng đôi

Anh còn nhớ em không,
khi ....
khi ...
khi ....

Anh chắc đã quên hẳn em rồi, vì hình như em thấy anh giơ tay lên che mặt
Anh vẫn muốn giấu những vệt nước mắt
Như vệt nước mắt xưa ta cùng khóc lúc ... chia tay
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Còn nhớ ... em không

Anh còn nhớ em không, khi khăn em vô tình chạm vào anh nơi cửa lớp năm xưa
Anh vẫn nói khăn em có mùi hương đặc biệt
Chả cần nhìn nhưng con tim anh biết
Đó là em, rất riêng biệt, với riêng anh

Anh còn nhớ em không, khi em vẫn đi giầy quá khổ với đôi chân còng queo
Anh vẫn nắn, trong tay anh, ấm rực
Anh bảo chân em, xinh như chân nàng tiên trên trời không bao giờ bước
Chân sinh ra chỉ để ngắm mà thôi
Chả nhẽ anh không nhận ra, khi ta vừa mới bước sóng đôi

Anh còn nhớ em không,
khi ....
khi ...
khi ....

Anh chắc đã quên hẳn em rồi, vì hình như em thấy anh giơ tay lên che mặt
Anh vẫn muốn giấu những vệt nước mắt
Như vệt nước mắt xưa ta cùng khóc lúc ... chia tay
Gặp lại

Bao năm rồi mình mới gặp lại nhau
Không phải vô tình mà hẹn hò từ trước
Tay trong tay giữa dòng người xuôi ngược
Mắt hướng xa xăm mà nhìn rõ cạnh bên

Bao năm rồi chả thể xóa một cái tên
Như vết dao cứa hằng đêm, tim rỉ máu
Ký ức xưa, ùa về, bao yêu dấu
Bọt vỡ tan, trôi theo bước chân người


Vẫn còn đây đôi mắt thuở đôi mươi
Hằn lên tim chẳng thể nào xóa nổi
Hàng mi cong, rủ nét buồn không tuổi
Hằn thêm sâu, tim thêm nặng chữ đời


Ở ngoài kia sóng cuộn, thét biển khơi
Bên cạnh em, sao bình yên đến thế
Mấp máy môi: “Anh à, Em khóc nhé”
Gò má hồng bỗng biến thành lòng sông


Hai bước chân cùng nhịp bước song song
Một đường đời chia rẽ đôi hai ngả
Sẽ có lúc trong dòng người vội vã
Ta vô tình khẽ lướt nhẹ qua nhau
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Em nỡ vô tình ... chạm khẽ vào nỗi đau

Sao em nỡ vô tình, lướt qua bên tôi
Vô tình bừng sáng, đôi mắt tròn to ngơ ngác
Rồi vụt qua, như thiên thạch rơi trong sa mạc
Ngoắt quay đầu, cắm cúi, lướt đi qua

Sao nỡ vô tình, để lại nỗi đau xa
Tít mãi ở một thời xuân trai trẻ
Tít mãi ở nơi góc phố khuya quạnh quẽ
Tít mãi thời, tôi trẻ, khát khao

Con tim kia, chợt đập những nhịp nào
Mà xa vắng, trốn khỏi lồng ngực vỡ
Mắt bỗng lạ, hạt bụi rơi càn rỡ
Ướt nhòe như cơn mưa bóng mây

Tôi dừng lại, chợt tỉnh ngât ngây
Tôi cười tủm, à, chắc là ai, giống thế
Nỗi buồn lại, yên bình như vốn dĩ
Tôi bâng quơ, hát thơ thẩn, buồn ... vui
 

o3ma

Đại Tá
@Trạng .... CÁ bóng bàn hay... thơ giỏi!
Em phục bác quá bác ơi. Hôm nào có dịp anh em mình lại bóng xong ra bàn bác nhé. Nhờ anh @o3ma setup sớm cho ạ ^^
Nếu huynh trưởng thích thì sang tuần. Để xem cuối tuần sau thế nào. Chú kia cũng mới có baby và hiện giờ phải chăm 4 "đứa" nên cũng khá bận.
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
T7 bên @HungGL có chơi không đấy ạ ? Tối mai em định rủ khách vào chỗ DHS chơi, nhưng có vẻ nó ngại xa, có khi kéo qua bên anh nộp mạng nhỉ ?
Ok. @Trạng .... CÁ đâu, chiều CN tới 13/12 mang đồ làm chuyến bơi vượt sông Hồng sang Lâm Gia Trang giao lưu đi, có món "Cá hấp bia" đãi chú đấy
em xin 1 chân nữa cho vững nhé
Nếu mai em trốn được ... thì luộc em chung một nồi luôn :p:p:p:p
 

o3ma

Đại Tá
em xin 1 chân nữa cho vững nhé
T7 bên @HungGL có chơi không đấy ạ ? Tối mai em định rủ khách vào chỗ DHS chơi, nhưng có vẻ nó ngại xa, có khi kéo qua bên anh nộp mạng nhỉ ?


Nếu mai em trốn được ... thì luộc em chung một nồi luôn :p:p:p:p
Bên này thường trực 7 ngày/tuần. Theo lịch này thì mai ...nghỉ. :D
 

Bình luận từ Facebook

Top