Trạng .... CÁ
Đại Tá
Hà Nội, lòng đêm trở rét
Sao ai lại gọi cái rét là ngọt ngào
Khi nỗi nhớ ồn ào đang chảy lan réo gọi
Khi ánh mắt ấy, tôi vẫn chờ hàng đêm trong le lói
Chút hy vọng mong manh được thấy lại một lần
Cái rét, như tự trong chăn, chui ra cả đêm không ngủ
Cái rét, như chui từ chiếc khăn tay, vết mực viết vẫn còn
"... chỉ còn một chiếc lá ...
... chỉ còn một mình em .... đợi anh"
Tôi ngủ vùi, lòng quấn chặt chiếc khăn
Sao lạnh thế, phải chăng khăn quá lạnh ./.
Sao ai lại gọi cái rét là ngọt ngào
Khi nỗi nhớ ồn ào đang chảy lan réo gọi
Khi ánh mắt ấy, tôi vẫn chờ hàng đêm trong le lói
Chút hy vọng mong manh được thấy lại một lần
Cái rét, như tự trong chăn, chui ra cả đêm không ngủ
Cái rét, như chui từ chiếc khăn tay, vết mực viết vẫn còn
"... chỉ còn một chiếc lá ...
... chỉ còn một mình em .... đợi anh"
Tôi ngủ vùi, lòng quấn chặt chiếc khăn
Sao lạnh thế, phải chăng khăn quá lạnh ./.