Mùa ...

Ông tôi !
Năm tuổi không còn cha
Mười năm sau mất mẹ
Lớn lên như cây cỏ
Những tháng ngày nghèo khó

Ông dạy cháu tát nước
Ông dạy cháu đắp bờ
Dạy cháu làm luống đất
Gieo ngô đậu vụ đông

Ông dặn không bon chen
Dù sống còn gian khó
Ông dạy từ tiếng Pháp
Cháu vừa đọc vừa cười

Củ khoai ông phần con
Bát cơm dành cho cháu
Trọn một đời mong mỏi
Sao con cháu đủ đầy

Lớn lên cháu đi xa
Sống những ngày mơ ước
Cùng những điều viển vông
Quên lời ông dặn dò

Một ngày cháu về nhà
Không gặp được ông nữa
Người lặng lẽ ra đi
Như ngọn đèn cạn dầu.
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Ông tôi !
Năm tuổi không còn cha
Mười năm sau mất mẹ
Lớn lên như cây cỏ
Những tháng ngày nghèo khó

Ông dạy cháu tát nước
Ông dạy cháu đắp bờ
Dạy cháu làm luống đất
Gieo ngô đậu vụ đông

Ông dặn không bon chen
Dù sống còn gian khó
Ông dạy từ tiếng Pháp
Cháu vừa đọc vừa cười

Củ khoai ông phần con
Bát cơm dành cho cháu
Trọn một đời mong mỏi
Sao con cháu đủ đầy

Lớn lên cháu đi xa
Sống những ngày mơ ước
Cùng những điều viển vông
Quên lời ông dặn dò

Một ngày cháu về nhà
Không gặp được ông nữa
Người lặng lẽ ra đi
Như ngọn đèn cạn dầu.
Tình cảm đong đầy quá
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Chỉ là lạnh thôi có gì đâu e nhỉ
Áo dẫu nhiều không mặc cũng có khi
Không đủ ấm uh thì .... sẽ ấm
Ai bảo nằm chẳng chịu, lại cố lết chân đi
"Chỉ là lạnh có gì đâu hỡi em"
Vẫn là câu nói quá thân quen
Mỗi lần em nghe, lòng đau xót
Xích lại gần thêm, nằm ...xa em!!!!!!!

P/s: câu cuối là bí từ, đành bắt vần ạ
 
images.jpg
images.jpg
images.jpg
images.jpg
"Chỉ là lạnh có gì đâu hỡi em"
Vẫn là câu nói quá thân quen
Mỗi lần em nghe, lòng đau xót
Xích lại gần thêm, nằm ...xa em!!!!!!!

P/s: câu cuối là bí từ, đành bắt vần ạ

Đôi Dép ( nguồn tác giả Nguyễn Trung Kiên )
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...
 

Red Arc

Đại Tá
IMG_20151204_182134065.jpg


Gió lạnh buốt đêm mùa đông Hà Nội
Ướt bạc đầu phùn phủ trắng hoa mưa
Phố buồn tênh tìm đâu bàn tay vội
Ấm tay nhau, hồn lạnh đến bao giờ...?
 
Last edited:

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Nắng buông sắc tím một chiều đông
Nhuộm mây, nhuộm gió, tím nỗi lòng
Ngược dòng ký ức, về nơi ấy
Đong đầy nước mắt một chữ "ông"

Ông không phải ông, ông là CHA
Năm tuổi bơ vơ, gãy cột nhà
Lưng còng thêm gãy nuôi tôi lớn
Chim rộng thêm cánh, để bay xa

Tuổi tròn trăng rằm mẹ ra đi
Lòng ông se thắt nỗi sầu bi
Tần tảo sớm hôm, đôi tay sạn
Trồng khoai, cấy lúa chẳng nề chi

Chim đã đủ lông, ông ở đâu
Đêm đông gió cũng nặng nỗi sầu
Dặn mình, bay cao, lời ông dạy
Vững bước trên đường đời nông sâu


Note: c cũng yêu bà lắm, viết mấy câu ko biết có hợp ý e ko
 
Nắng buông sắc tím một chiều đông
Nhuộm mây, nhuộm gió, tím nỗi lòng
Ngược dòng ký ức, về nơi ấy
Đong đầy nước mắt một chữ "ông"

Ông không phải ông, ông là CHA
Năm tuổi bơ vơ, gãy cột nhà
Lưng còng thêm gãy nuôi tôi lớn
Chim rộng thêm cánh, để bay xa

Tuổi tròn trăng rằm mẹ ra đi
Lòng ông se thắt nỗi sầu bi
Tần tảo sớm hôm, đôi tay sạn
Trồng khoai, cấy lúa chẳng nề chi

Chim đã đủ lông, ông ở đâu
Đêm đông gió cũng nặng nỗi sầu
Dặn mình, bay cao, lời ông dạy
Vững bước trên đường đời nông sâu


Note: c cũng yêu bà lắm, viết mấy câu ko biết có hợp ý e ko
Ngày đó mái tóc vẫn xanh,đôi chân đi vững
Ánh mắt vẫn sáng tay dắt cháu không rời.

Thời gian trôi qua những đứa bé lớn lên
Nhưng ai ngăn mái tóc phai màu,
Ốm đau rồi đi mãi...
 
Các bác chém hay, em hóng tý

Chông chênh nào ai đã đặt tên
Khi bao niềm vui không thể lấp đầy khoảng trống
Một câu nói thành hố sâu, bờ vực
Chia cách tâm hồn đồng điệu trái tim

Nỗi buồn không tên sao cứ cố mãi tìm
Cào xé chi quá khứ chẳng thể ngủ im trong nỗi nhớ
Muốn nói lắm rằng vắng em như chợ...
Vẫn đông vui, vẫn rộn rã tiếng cười

Nỗi nhớ ơi, mi cứ mãi rong chơi
Trốn tìm trong tim mà ta không thể thấy
Nước mắt hoen mi, từng giọt nối chân chạy
Lời nói gió bay...vết dao cứa tim hồng

Em trở về cánh hạc giữa đêm đông
Tìm thuốc đắng giã cho vơi thương nhớ
Chiếc lá vàng xoay tròn theo làn gió
Rớt xuống thềm buốt lạnh xanh xao
 

Bình luận từ Facebook

Top