Trạng .... CÁ
Đại Tá
Trớ trêu
Đêm mùa đông, con đường về lối ngắn
gió đầu đông, ghê lạnh, ủn lá vàng
Vụt qua mắt, hai bàn tay bé bỏng
Vẫy huơ huơ như ngọn lá đầu lòng
Mắt chợt ướt và lòng vừa chợt nhói
Chiếc áo tơi đâu chắn nổi sương đông
Bàn tay bé, cứ huơ lên nhức nhối
Quay mặt đi hay dừng lại, trời ơi
gió cứ quất, như roi bầm môi tím
Tay cứ huơ như trẻ đói khóc hoài
Ánh mắt cứ xoáy sâu vương vấn mãi
Ta giận đời, đói khổ chả từ ai
Biết một tay không che trời cho nổi
Vẫn mong đủ sức vá đất này ...
Đêm mùa đông, con đường về lối ngắn
gió đầu đông, ghê lạnh, ủn lá vàng
Vụt qua mắt, hai bàn tay bé bỏng
Vẫy huơ huơ như ngọn lá đầu lòng
Mắt chợt ướt và lòng vừa chợt nhói
Chiếc áo tơi đâu chắn nổi sương đông
Bàn tay bé, cứ huơ lên nhức nhối
Quay mặt đi hay dừng lại, trời ơi
gió cứ quất, như roi bầm môi tím
Tay cứ huơ như trẻ đói khóc hoài
Ánh mắt cứ xoáy sâu vương vấn mãi
Ta giận đời, đói khổ chả từ ai
Biết một tay không che trời cho nổi
Vẫn mong đủ sức vá đất này ...