Nhớ ngày xưa. Ngày người yêu
Tôi vẫn in hình, em trong tim
Lời ghi trong đá, lặng im lìm
Yêu nhau, ta cứ yêu nhau mãi
Duyên số ông trời, ta không tin
Không đến với nhau được kiếp này
Tình yêu em giữ ở tim đây
Bóng dáng hình anh em gói trọn
Giữ mãi ngàn năm như mây bay
Thế rồi, đỏ rực, pháo đường hoa
Lặng dần tiếng nói, vắng hiên nhà
Hai con chim nhỏ, ăn lích tích
Ai ngồi bệt, khóc, mắt trông xa
Những tưởng dáng hình theo thời gian
Phôi phai như lệ bó hương tàn
Miếu thờ dù đổ, thiêng còn đó
Tượng thờ đổ vẫn tượng nhân gian
Giống tâm trạng ngày xưa của mình thế
Có một lần trong giấc mơ của anh
Em đến muộn ánh mắt nhìn buồn bã
Hai tiếng chia ly, đôi dòng lệ nhỏ
Em bỗng nhạt nhòa, gà gáy tàn canh
Như có gì xuyên suốt trái tim anh
Ánh mắt em sao lại buồn đến thế
Phiền muộn điều chi mà mắt kia nhỏ lệ
Anh tỉnh giấc rồi sầu vẫn khôn nguôi
Anh thật khờ, chỉ là giấc mơ thôi
Em vẫn đây chứ nào đâu cách biệt
"dẫu trăng kia có khi tròn, khi khuyết
anh đừng buồn tình mình chẳng hề phai"
Lời em hôm nào như còn ấm bên tai
Và hương tóc anh vẫn còn ngây ngất
Em ra đi anh chẳng tin là thật
Có lẽ nào tình lại chóng phôi pha?
Đời vẫn chảy hoài, năm tháng cứ đi qua
Riêng bóng hình em thời gian không xóa được
Cứ mỗi đêm khuya lại trở về, ve vuốt
Cho tái tê hồn kgi chợt tỉnh cơn mê...