MÌNH ƠI
Bao giờ mình đến thăm ta?
Thoả bao mong ước của ta với mình.
Mái đầu dù chẳng còn xanh
Cầm tay ôn lại chuyện mình với ta
Con đê đầm muống,cải hoa
Hàng rào rách áo cho ta thương mình
Xa nhau, có nhớ không mình ?
Còn ta ! ta mãi nhớ mình…Mình ơi
XIN CHÉP LẠI BÀI THƠ THỦA ẤY
Tôi đề nghị bác sửa lại những câu "mình" "mình ơi!" để tránh nhạy cảm - con cháu nó đọc nó tưởng thật...
Tôi nhớ câu thơ "mình về mình có nhớ ta..." đúng là các cụ ta xưa nói chuyện tình tứ thật nhưng thời @ thì khác rồi.
Xin chen vào giữa hai người
Mạch thơ đang độ đất trời ngả nghiêng
Nào là bao chuyện chung, riêng
Nào là cắc cớ những MÌNH với TA !....
Người lo ngại nỗi oan gia,
Người khăng viện dẫn chuyện TA với MÌNH:
Thơ Tố Hữu thuở bình sinh
Giã từ Việt Bắc cũng MÌNH với TA
Chia tay bịn rịn thiết tha
Mình về dưới ấy còn TA vắng MÌNH.....1
Còn đây bến nước, sân đình
Bắt con dế trũi bác rình thân đê
Cải hoa, đầm muống giã dề
Dùng dằng rách áo MÌNH về TA thương....
Thế rồi đằng đẵng vấn vương
Ngó sen lìa đứt còn vương tới giờ,
Mộng ôm sầu rót bơ thờ
Bóng chẳng muốn chiến, bia sơ đôi hàng
Dứt lòng thơ xuất từng trang
Nhớ người trong mộng đôi hàng châu xa...
Vài lời tình thật chăng là
Bác Trứng Chim Cút vị tha cho cùng!
BiaBiaBia