Lý do em mê bóng bàn! có bác nào giống em không???

tieuthantien

Tiểu Phương Liều Mạng
mình cũng thích 1 nhỏ, nhưng duyên cũng không thành.
Nhưng phải công nhận 1 điều, nhỏ này sinh ra để chơi thể thao. đánh lên tay rất nhanh.
:)

Lúc mình biết chơi bóng bàn thì chuyện cũng y hệt như của bác nhưng lại ngược với của bác- duyên cũng ko thành. Nhỏ kia cũng dễ thương lắm, thế mới hay chứ.
 

khiconanchuoi200

Truyền nhân Ma Long
Môn thể thao nào cũng có 1 sức hút nhất định mà, em tập bb đc gần 1 năm nhưng chưa tròn quả giật phải vậy mà vẫn đam mê đó thôi.
 

taisport.com.vn

Thượng Sỹ
chủ dề này thú vị quá, Mình tham gia cho vui nhé!
Theo minh, môn bóng bàn hấp dẫn vì những lý do sau:

1. Là môn thể thao thích hợp với mọi lứa tuồi nhất và kéo dài tuổi thọ nhất so với các môn thể thao khác: trẻ em 4 tuồi đã có thể cầm vợt đến cụ già 80 tuổi vẫn còn thi đấu đươc.

2.Không phân biệt tuổi tác: Một chàng thanh niên lưc lưỡng 18 tuổi vẫn có thể thi đấu thua 1 cụ già 80 tuổi hay 1 bé gái 8 tuổi vẫn có thể đánh thắng 1 chàng thanh niên 20 tuổi.

3. Là môn thể thao hòa đồng nhất: cụ già 80 tuổi vẫn có thể chơi bóng với cháu chắt 10 tuổi..

4. Là 1 môn thể thao hoc hoài không hết: càng chơi càng hoc thêm nhiều kỹ thuât mới hơn và cứ thế mãi..

5. là 1 môn chơi thật hứng thú: không có ván đấu nào giống ván nào, ko có sự lập lại: 2 người bạn đấu giao hữu với nhau rất nhiều trận nhưng mỗi ván đấu đều khác nhau..ko bao giờ lập lại..

6. Giống như truyên kiếm hiệp, có nhiều trường phái khác nhau: tà đạo (gai góc , anti) và chính đạo ( măt moust thông thường). có thể dùng nhu thắng cương. lấy tỉnh chế động tùy theo trường hơp..và sức mạnh ko phải là tất cả.

7. Kết hợp đươc nhiều yếu tố mới làm nên môt đẳng cấp: nhanh, mạnh, dẻo dai, sức bền và trí tuệ.

8. Ôi môn bóng bàn, tôi đã say mê nó từ năm 14 tuôi...và...có lẽ là mãi mãi...
 

boll_boll

Moderator
Hồi lúc em 8t ở nhà tập thể của cơ quan trường chính trị, có cái bàn bóng bàn để dành cho học viên chơi. Lúc đó chẳng thấy thích bóng bàn chút nào cả, nhìn mấy ông học viên chơi mà thấy chán chán. Hôm nọ ba em đi trực cơ quan ngày lễ, chở em theo chơi, trong cơ quan ba cũng có cái bàn bóng bàn. Thấy ba với mấy chú chơi cũng đánh qua đánh lại vô bàn thôi. Ba em hỏi "có vô đánh thử chút không?". Thế là em cầm vợt vô đánh, lần đầu tiên đánh bb nên đánh tầm bậy tầm bạ, được chừng 30' rồi nghỉ. Cảm thấy môn này cũng hay hay nên bắt đầu ghiền, từ hôm đó bắt đầu rủ ba đánh chung ở cái bàn khu tập thể, rồi gạ gẫm mấy ông học viên lúc giải lao. Nói chung rất ghiền, đánh phủi đc vài tháng, bóng qua bàn đc ngon lành nhưng động tác sai bét, thấy em thích nên mẹ mới chở lên sở thể thao cho tập năng khiếu. Lịch tập là 2-4-6, tập xong hôm thứ 2 thấy hay quá, thứ 3 ở nhà luyện cả ngày. Trưa, chiều thì đánh với mấy ông học viên, tối về đánh với ba, hậu quả là thứ 4 bệnh không đi tập đc. Thấy sức khỏe íu quá nên tạm gác giấc mơ năng khiếu. Đánh phủi thêm 1 thời gian dài nữa, lớp 6 mới đc chính thức tập năng khiếu. Từ lớp tập đc 2 năm nhưng cũng không tiến bộ mấy, đến lớp 8 người ta giải tán đội, em đi tập ở clb tư nhân. Đến lớp 10 mới gia nhập diễn đàn, lên mạng rồi mới thấy thầy dạy mình nhiều cái không có đúng, mày mò lên mạng xem clip rồi tự chỉnh, ngoài ra post lên diễn đàn nhờ mọi người góp ý từ từ nên bây giờ về vấn đề kĩ thuật em khá là cơ bản. Hiện tại thấy niềm vui lớn nhất là từ bóng bàn, có chuyện gì buồn, buồn đến cỡ nào thì đi đánh bb xong thấy người thoải mái trở lại. Nhờ bóng bàn và diễn đàn em mới quen dc rất nhiều bạn chứ bình thường em ít có bạn lắm Bia
 

vanuc

Đại Tá
Lý do của tôi đến với môn bóng bàn rất đơn giản như là một "cái duyên"


Hồi nhỏ, mẹ tôi có mua cho anh em tôi một đôi vợt bóng bàn, ngày đó vợt là của Việt Nam sx, với hai mặt gai màu xanh, nhưng mấy anh em chả ai chơi cả, vì thứ nhất gần nhà không có bàn, hai nữa cũng chẳng biết chơi bóng bàn là như thế nào, lâu rồi vứt vạ vật đôi vợt cũng hỏng mất............... Sau này trong bốn anh em trai thì có chú thứ 2 và chú út biết chơi bóng trước tôi. Bản thân tôi khi học năm cuối đại học, tình cờ thấy trường tổ chức giải bóng bàn, và tôi đứng xem cổ vũ thầy giáo tôi thi đấu trận chung kết, tôi thấy trận đấu khá đẹp mắt và rất vui, sôi động. Ngay hôm đó tôi và mấy bạn học cùng lớp hứng chí về tập chơi, kê bàn học cùng hai viên gạch và lấy vở làm vợt mua quả bóng 38mm màu trắng của Tiền phong thì phải; và từ đó tôi bắt đầu tập tọe theo môn bóng bàn và gắn bó với nó đến nay, mặc dù có lúc cũng đã từng bỏ nó vài năm, nhưng rồi tôi lại quay lại với bóng bàn tuy nhiên vẫn không bỏ các môn khác......... Bóng bàn đến với tôi như vậy đó, rất đơn giản nó là cái duyên........Môn này với cầu lông, tennis.... tính đối kháng cao và không cần phải quá nhiều bạn chơi
 
Last edited:

Drhongson

Đại Tá
Nhiều khi cứ càng ngẫm nghĩ thì càng thấy thú vị , 1trái bóng nhựa nặng chỉ vài gam,
nhưng nếu cắt nặng thì người không biết chơi dù có dùng cả 2 tay cũng không tài nào đỡ bóng khỏi rúc lưới đuoc.
Môn bóng bàn quả thật kỹ thuật là vô cùng , chơi hoài luyện mãi mà còn mãi , các pha bóng tuyệt chiêu thì thiên biến vạn hóa không bao giờ lường hết đuoc.
Nhớ khi xưa tập tễnh chơi , khi biết đánh đều , có cú bạt mạnh đã là thích lắm , dần dần biết về xoáy ,biết giật biết moi ,
biết lắc ,biết giao bóng ép phê xuôi ngược ... thì lại càng thích thú , càng mải mê tìm tòi ,
càng khám phá trong cái vô tận của đam mê .
Nếu để ý 1 xíu thì khi chơi bóng đôi khi còn thấy luôn tính nết của người chơi , có bác hiền hòa điệu đàng khoan thai ,
có bác huỳnh huỵch thiên lôi dũng mãnh , lại có 1 đôi bác quá máu quá hăng ...
 
Last edited:

drmatchetzoola

Đại Tá
Em xin trình bày vài lý do chính làm em mê bóng bàn, bỏ qua các yếu tố mang tính chất chung như khỏe, khéo, giảm béo.....
em xin đi vào luôn cho nó vuông:
1. Em thấy nó gần giống với mấy môn võ thuật em đã tập hồi bé đó là vịnh xuân quyền, đòi hỏi sự dẻo dai, dồn trọng tâm vào bộ chân, khéo léo chuyển trọng tâm xoay hông, nhìn nó như một bộ môn múa.
2. Lạ kỳ là mỗi buổi tập em đều phát hiện ra 1 cái gì đó mới mẻ, 1 tiếng buổi sáng cứ thấy nó thiếu thiếu, lúc ra về lại giá mà tập thêm lúc nữa thì sẽ phát hiện và hoàn thiện hơn cái " gì đó " đấy. Nhưng kết luận là hơi khó đấy, cái gì đó đấy nó cứ quyến rũ, nó thiếu thiếu lại phát thèm khi tập bóng.
3. Nó giống như môn ngoại ngữ tiếng anh, cứ tập 1 đánh đều thì được ví như tập kỹ năng nghe trong tiếng anh, cứ nghe, cứ đánh đều... rồi sẽ có ngày phát hiện level của ta tăng lên 1 bậc.
BÁc nào còn phát hiện ra nhiều cái quyến rũ thì nêu ra để anh em cùng hâm mộ môn này nhé!!!!
P/s em mới tập được gần 1 năm thôi, nhưng cũng tỏ ra khá nguy hiểm đấy =))

Đúng đấy vaytiennhanh ạ! Hồi nhỏ mình cũng chơi Vovinam, đến đẳng cấp chó rượt chạy còn kịp, nhưng do trời sinh chiều cao, tay chân quá khiêm tốn, nên chuyển qua chơi BB là nhờ phản xạ nhanh, phán đoán kịp thời cũng như chó đuổi phải chạy trước, kịp thời mới chặn được quả bóng siêu nhanh của địch thủ. Mình nhanh đến nỗi có lần đã di chuyển rồi mà cái bóng của mình chiếu xuống nền vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ. Khiếp! ACE CLB đã từng đặt biệt danh cho mình là dr Chồn (nhanh như con chồn), nhưng mình không đồng ý vì sợ lộn qua là Bs chuyên chữa bệnh cho động vật, với lại chữ Chồn mỗi khi nói lái với chữ khác sinh ra rắc rối, lộn xộn lắm.
Bạn mới tập 1 năm nhưng tỏ ra nguy hiểm là quá tốt, mình tập mới 40 năm nhưng mình lại hay gặp nguy hiểm vì anh em cứ mời bia mình uống hoài, dễ bị xơ gan quá. Hi và hẹn!
 
Last edited:

thaythuydn

Đại Tá
Vì sao tôi yêu bóng bàn :
" Tôi yêu là bởi tôi yêu,
Vì sao anh hỏi ,hỏi nhiều làm chi ...".
Không giống như DrHongSon :Thượng tọa "Thích đủ thứ",Về thể thao,mình thích nhất là bóng bàn.Và sau đó là xem bóng đá.Ngoài ra có một lý do ngoài các lý do mà các bạn đả kể ra là :Mình yêu bóng bàn vì bóng bàn có WALDNER.Lối đánh của anh thật sự đả THÔI MIÊN người xem !!??Đêm nào tôi không ghé lại CLB bb thì đêm đó tôi ngủ không ngon giấc.Có thể mượn câu nói của danh thủ bóng đá Platini :Bóng đá là đời tôi(football is my Life) để nói về mình chăng!?(TABLE TENNIS is my LÌE}!!??
 
Last edited:

QMinh_Bienhoa

Thượng Sỹ
Lúc mình biết chơi bóng bàn thì chuyện cũng y hệt như của bác nhưng lại ngược với của bác- duyên cũng ko thành. Nhỏ kia cũng dễ thương lắm, thế mới hay chứ.

Còn mình thì để ý nhỏ này từ khi mình mới 13 tuổi, lúc đó chỉ quen biết sơ sơ và rất mê nhỏ nhưng gia đình khó khăn nên phải từ bỏ ý định theo nhỏ. May là mình gặp lại nhỏ từ năm 2010 đến nay và cảm thấy mình không thể thiếu nhỏ, nhiều lúc làm việc nhiều và cảm thấy mệt mỏi nhưng chỉ cần gặp nhỏ 1 tiếng đồng hồ thôi thì bao nhiêu ưu tư phiền muộn và mệt mỏi đều tan biến. Lắm lúc bà xã mình ghen với nhỏ nhưng mình cũng cố gắng năn nỉ “em cho anh đi thăm nhỏ 1 tuần 2 hoặc 3 lần thôi, anh nhớ nhỏ lắm, thiếu nhỏ trong người cứ bứt rứt chịu không nổi, dù sao nhỏ cũng giúp anh có được tinh thần và thể chất khỏe mạnh mà”. Bây giờ, đọc qua topic này mình mới thấy không chỉ có mình mê nhỏ mà có rất… rất nhiều người mê nhỏ mặc dù chiều cao của nhỏ quá khiêm tốn chỉ có 40mm thôi. Ta yêu nhỏ thì nhỏ sẽ yêu ta.
Quả thật, nếu ai thực sự yêu bóng bàn (yêu nhỏ) thì lúc nào cũng nghĩ về bóng bàn, càng nghĩ thì ta càng tìm ra những điều hay để tập luyện, càng tập luyện thì càng lên tay, càng lên tay thì ta lại càng yêu….. và cứ thế cứ xoay vòng làm cho ta không thể quên nhỏ bóng bàn này được.
 

trung2409

Trung Uý
Đúng đấy vaytiennhanh ạ! Hồi nhỏ mình cũng chơi Vovinam, đến đẳng cấp chó rượt chạy còn kịp, nhưng do trời sinh chiều cao, tay chân quá khiêm tốn, nên chuyển qua chơi BB là nhờ phản xạ nhanh, phán đoán kịp thời cũng như chó đuổi phải chạy trước, kịp thời mới chặn được quả bóng siêu nhanh của địch thủ. Mình nhanh đến nỗi có lần đã di chuyển rồi mà cái bóng của mình chiếu xuống nền vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ. Khiếp! ACE CLB đã từng đặt biệt danh cho mình là dr Chồn (nhanh như con chồn), nhưng mình không đồng ý vì sợ lộn qua là Bs chuyên chữa bệnh cho động vật, với lại chữ Chồn mỗi khi nói lái với chữ khác sinh ra rắc rối, lộn xộn lắm.
Bạn mới tập 1 năm nhưng tỏ ra nguy hiểm là quá tốt, mình tập mới 40 năm nhưng mình lại hay gặp nguy hiểm vì anh em cứ mời bia mình uống hoài, dễ bị xơ gan quá. Hi và hẹn!

EM thích nhất câu người đi bóng ở lại..... đấy gọi là kỹ thuật... " lăng ba di bộ". Bộ pháp này thất truyền đã lâu, nay lại tái hiện trên diễn đàn bóng bàn, quả thật em với bác là 2 đứa con của thần gió!!!
 

luonghuyhung

Đại Uý
hì hì

mình đến với bóng bàn vì cay cú thằng cha ở CQ
cách đây gần 3 năm mình bị chấp tới 6 quả cứ mỗi lần giao đấu mình thấy cay mũi quá vì tên này cứ cười đểu mình
và bây giờ mình không cần phải cười đểu lại và chấp lại 2 quả

Mình đánh BB vì cay cú thằng trong lớp , ốm yếu,cận thị...chỉ chơi dc mỗi BB các môn thể duc trong truong cấo thì 2 ì ạch sống qua ngày.mình thì dân nhà võ.Thế mà nó phán mình: "mày k đủ trình độ chơi BB ..." ...rồi đập nó trên bảng luôn. đen61khi mình chơi kha khá thì nó gác vợt
 

doccothankiem_hp

Thượng Tá
Chào mọi người,vì sao tôi mê bóng bàn ư:Thật là ngẫu nhiên duyên số mang tôi đến với bóng bàn.hàng xóm nhà tôi ban đầu kinh doanh bóng bàn những năm 1993.Ngày đó tôi bắt đầu chơi nhưng tôi nghĩ đó là cái Nghiệp bóng bàn sẽ theo tôi suốt cuộc đời rồi.nó dở một điều là khi chơi tôi luôn là người chơi hay nhất,ban đầu là nhất xã-rồi nhất Huyện năm lớp 8-năm 1996.ngày đó làm gì có được học cơ bản như bây giờ, toàn đánh phủi ko biết giật là gì cả-tôi có lơi thế là có quả Tiu lái và Ve lái nên lúc đó Oách lắm rồi.năm tôi học xong cấp 3(1999)tôi tự thi vào ĐHTDTT trên Từ Sơn-BN.tuy ko đỗ đạt năm đó tôi quyết chuyển nghành học Thủy lợi của gia đình.tháng lương đầu tiên tôi quyết định mua một chiếc vợt Off+ và 2 mặt Yasaka để làm kỉ niệm.bẵng đi một thời gian dài (6 năm)tôi ko chơi bây giờ tôi chơi lại đc 2 năm rồi mà tôi mới thấy đc sự mênh Mông trong quả bóng-thật tuyệt vời- Axelo
 

leqd

Đại Uý
Lý thuyết một tý nhé :)
Theo tháp nhu cầu của Maslow thì nhu cầu con người xếp thứ tự như sau:

Bóng bàn làm em hạnh phúc nhất khi đánh được cú đánh đúng theo ý mình, điều trái bóng đúng đến nơi mình muốn, cài đối thủ đúng vào vị trí mình mong, chơi trận đấu đúng theo ý đồ của mình... Thật khoan khoái, thật sung sướng...
Nhất là khi cái cảm giác ấy là giá trị thật, không đến dễ dàng, không là ảo giác. Để có được nó là bao nhiêu mồ hôi, dằn vặt, tìm hiểu, học hỏi, chỉnh sửa, sai lầm, nhịn nhậu, nhịn hút, tốn công, tốn tiền, tốn thời gian...
 

vanuc

Đại Tá
Lý thuyết một tý nhé :)
Theo tháp nhu cầu của Maslow thì nhu cầu con người xếp thứ tự như sau:

Bóng bàn làm em hạnh phúc nhất khi đánh được cú đánh đúng theo ý mình, điều trái bóng đúng đến nơi mình muốn, cài đối thủ đúng vào vị trí mình mong, chơi trận đấu đúng theo ý đồ của mình... Thật khoan khoái, thật sung sướng...
Nhất là khi cái cảm giác ấy là giá trị thật, không đến dễ dàng, không là ảo giác. Để có được nó là bao nhiêu mồ hôi, dằn vặt, tìm hiểu, học hỏi, chỉnh sửa, sai lầm, nhịn nhậu, nhịn hút, tốn công, tốn tiền, tốn thời gian...
Bạn này có cái hình ảnh hay quá, ngày trước học tâm lý học cũng biết sơ sơ, nhưng lâu ngày quá mới được thấy lại cái hình này...... Thanks
 

Bình luận từ Facebook

Top