Đã từ rất lâu mình không chơi đàn Ghi-ta nữa, dù cho có những ngày trọng đại kỷ niệm hay hoài niệm của bất cứ nhạc sĩ nào mà mình yêu thích như Phạm Duy, Trịnh Công, Từ Công, Lê Uyên, Đoàn Chuẩn, Phú Quang ... hoặc một người bạn hay thêm một người tình vừa ra đi đâu đó ... Đặc biệt là những lúc uống hơi tưng tưng khoảng mươi, mười lăm lon chi đó về là xách đàn một mình ra vườn tửng từng tưng. Thế mà một đêm nọ, chếch choáng lặng lẽ trở về từ CLB Người cao tuổi và lặng lẽ trầm mặc bên gốc cây mưng già dưới ánh trăng vàng lạnh lẽo, tâm hồn như đông cứng lại ... Một hồi không nghe nốt nhạc rơi, thấy lạ nên bà vợ lòm còm bò dậy, mon men đến xoa nhẹ sau lưng chồng ngẫng mặt lên ánh trăng mà than rằng (đừng nghĩ đến phim Người Sói nhé): "Động đất, thua độ hay con nào chết chồng mà làm anh buồn tiếc đến thế?"
Không để lâu sợ bị nghi ngờ mình bèn trả lời: "Cũng vì tham gia với CLB Người cao tuổi chiều nay nên anh quyết định không chơi đàn kể từ hôm nay, không tin em vào địa chỉ này thì thấu rõ nỗi lòng anh, như đỉa phải vôi, bà vợ tuôn ngay vào phòng chồm lên mạng dò địa chỉ:
http://datfit.tumblr.com/post/117011165052/cuong205a-cay-an-ky-dieu-ngay-ay-co-mot-anh
Trời ơi! Có ai ngờ ngày mai mới tờ mờ sáng, bà vợ lôi ngược tui dậy dạy bảo: ... và tui choáng bất tỉnh nhân sự!
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, đố các bạn vì sao em CHOÁNG?