Một người được tất cả yêu mến hơn và nói là chơi hay nhất, hoặc chơi hay hơn (so sánh với một đại kình địch) thì luôn tỏ ra yếu ớt và ở cửa dưới mỗi kỳ luận kiếm Hoa Sơn. Ngậm ngùi và ngơ ngác sau mỗi trận đánh lớn, những chiến dịch được ghi vào lịch sử BB mãi mãi.
Một người thì vật vờ, kênh kiệu, ngạo nghễ đến mức khó hiểu khiến nhiều người có ác cảm thì đã gặt hái bao chiến tích vĩ đại, những chiến công hiển hách để sau này người ta gọi cậu ấy là "huyền thoại".
Một người không thiếu bất kỳ kỹ thuật gì, chơi cống hiến, mạnh mẽ, đẹp mắt nhưng thiếu duy nhất một kỹ năng quan trọng nhất - thích nghi với mọi hoàn cảnh để khi cần thì biết phải làm gì, dù chỉ là vừa đủ để chiến thắng.
Một người cười ngạo nghễ khi nhìn vào cái ngai "World No.1", chơi lúc hay lúc dở, thái độ thì khó chịu, không mấy khi được tôn vinh, ca tụng vì lối chơi hoặc kỹ thuật (nhưng thực tế thì kỹ thuật của nó là siêu việt). Nhưng tay này luôn là ông hoàng của những trận chiến, là "độc cô cầu bại" của những chiến dịch vang danh sử sách. Người có tư duy (quan điểm cá nhân của người viết) khác biệt với phần còn lại của TG BB, người mang đến cho BB ngoài vẻ đẹp say đắm và cả sự thách thức đầy nhức nhối, người làm cho người xem cứ phải nâng cao mãi hơn nữa trình độ thưởng thức.
Hai người này, chọn một ai đó thật khó nhỉ.