Tản văn

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Những sáng dậy sớm, khi không khí trong nhà quá ngột ngạt sau một đêm ngủ dậy, bước ra ngoài, không khí mơn man trên mặt, trên tóc. Những làn gió cứ khơi dậy trong ta một cảm giác gì đó, lạ lạ, mơi mới. Cứ như đang phải làm một việc gì đó, rất quan trọng, rất mới mẻ, rất hứng thú nhưng không biết là việc gì.
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Có khi nào bạn ngỡ ngàng, như vừa nhận ra một sự thật từ một sự thật.

Vẫn biết điều đó có thể là thật, nhưng mấy ai lại chấp nhận, và vẫn cứ phải để sự thật lấp dưới điều giả dối, hoặc điều giống như thế. Tôi biết, sự thật nhiều khi không thể, bởi đơn giản vì chính sự thật đó cũng không phải là sự thật, tại một thời điểm nào đó, nhưng sao vẫn thấy lạnh lẽo và trống trải.

Những lúc như thế này, cần sao một nét mặt quen, một cái nhìn cũ, một nụ cười quen, một ... bài hát buồn, một cốc cafe nhạt, ... Buồn mà !
Nhưng những lúc thế này, mới thấy mình thật lạ, thấy mình đúng, sống bằng những gì ta có, chả sợ phản bội, chả sợ giả dối, chả sợ cái gì, vì người ta chỉ sợ chết, mà khi có mọi thứ đầy đủ, cái chết hình như không biết cách tấn công, một kẻ thù yếu hèn. Vui thật !

Tự tin ư, chả phải, vì từ trước đến giờ ta vẫn thế, chả có gì hơn, ngoài những vấp ngã, và những tự răn, giờ vẫn thế, chỉ khác là mỗi lần đứng dậy sau nhẹ nhàng, đơn giản, bình thản và nhanh chóng hơn lần trước.

Cũng hay, con nhện nhiều chân, nên nếu chả chặt được hết tất cả chân của nó, thì việc chặt chân nó chả có ý nghĩa gì, để kệ nó còn hơn.

Vui nhỉ, những nỗi buồn nhạt
 
Lan đặt chiếc điện thoại mà Tuấn - chồng Lan vừa mua tặng xuống giường, nhắm mắt mơ màng, miệng còn vương lại nụ cười sau cuộc trò chuyện với cô bạn thân trên facebook. Lan đang tự thả mình trôi dần vào giấc ngủ, êm ái và nhẹ nhàng. Ngày mai là sinh nhật Tuấn, thực ra chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là sang ngày mới. Lan đã soạn sẵn một tin nhắn chúc mừng sinh nhật chồng trong điện thoại, chỉ chờ kim đồng hồ điểm 0 giờ là cô nhấn nút send. Lan hình dung ra nét mặt chồng khi nhận được tin nhắn, chắc hẳn Tuấn sẽ cười và trong lòng thấy ấm áp. Đã năm năm cưới nhau, năm nào Lan cũng làm một cái gì đó đặc biệt dành tặng chồng nhân ngày sinh nhật. Năm nay, Lan dự định sẽ tặng Tuấn một con heo đất, những mong hai vợ chồng cùng tiết kiệm, nuôi heo, lấy tiền mua sắm ít đồ dùng và quần áo cho con. Lan chỉ là một nhân viên quèn của một công ty, Tuấn chạy xe ôm, gia đình kinh tế khó khăn, thế nên việc chi tiêu trong gia đình luôn ở trong cân đong từng khoản.
Suy nghĩ này nối tiếp ý nghĩ khác, Lan chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Ngoài sân, Tuấn đang bắt mấy con gà chọi, nhốt vào chuồng. Trời có vẻ sẽ mưa, nếu để gà ngủ ngoài sân, Tuấn không yên tâm, lũ gà sẽ ốm hết mất. Chợt nhớ ra bao gạo Lan mới đem xay lúc chiều chưa ai mang cất vào trong nhà, nếu mưa thì ướt hết, Tuấn cất tiếng gọi Lan:
- Dậy, khiêng bao gạo vào nhà
Lan mắt nhắm mắt mở. Cô vừa mới thiếp đi được vài phút. Bị chồng gọi dậy, cô hơi khó chịu:
- Anh bê vào đi, bao gạo đó có 30kg thôi, em vừa mới sẻ bớt mang vào nhà cất đi 1 nửa rồi
Dứt lời, Lan lại nhắm mắt, định bụng cố dỗ mình quay lại giấc ngủ. Tuấn không nói gì. Anh vẫn cố bắt mấy con gà. Ánh đèn tuýp làm lũ gà chói mắt, chúng chạy toán loạn. Khó khăn lắm Tuấn mới bắt được vài con, vẫn còn 2 con nữa. Điều đó làm Tuấn bực mình.
Loay hoay một hồi lâu, Tuấn cũng nhốt được hết lũ gà vào chuồng. Nhìn vào giường, thấy vợ vẫn nằm, Tuấn sẵng giọng;
- Ô thế mày có dậy không thì bảo! Tao nói mày không nghe thấy gì à?
Lan mở mắt. Cô tỉnh hẳn vì tiếng của Tuấn khá to.
- Anh bê một mình đi, chỉ có 30 cân chứ có nhiều gì đâu. Em vừa mới ngủ được một tý...
Không thèm đếm xỉa gì đến những câu vợ vừa nói. Tuấn to giọng:
- Địt con mẹ mày! Bố mày bảo mày có dậy không?!
Lan ngồi dậy, rướn người về phía cửa màn. Vừa xỏ dép, Lan vừa nói:
- Có mỗi bao gạo 30 cân mà anh cũng không bê được, cái gì cũng vợ! Anh để đó, một mình em bê cũng được!
Lan biết mình không đủ khoẻ để bê được bao gạo đó. Nhưng Lan uất ức lắm. Trước khi lên giường cô đã dồn hết sức kéo lê một bao cất vào trong buồng. Bao này to quá, sợ chồng bê không nổi, cô đã san bớt ra thúng, lượng gạo còn lại trong bao không đến 30kg. Yên tâm, cô mới lên giường ngủ. Vậy mà bây giờ...
Nghe những lời Lan vừa nói ra, Tuấn nóng bừng bừng cả người. Đợi Lan bước gần đến chỗ mình, Tuấn giơ tay, "bốp" . Lan thấy bỏng rát má. Nước mắt từng giọt chảy dài...
 

gaumeo

Đại Tá
Có khi nào bạn ngỡ ngàng, như vừa nhận ra một sự thật từ một sự thật.

Vẫn biết điều đó có thể là thật, nhưng mấy ai lại chấp nhận, và vẫn cứ phải để sự thật lấp dưới điều giả dối, hoặc điều giống như thế. Tôi biết, sự thật nhiều khi không thể, bởi đơn giản vì chính sự thật đó cũng không phải là sự thật, tại một thời điểm nào đó, nhưng sao vẫn thấy lạnh lẽo và trống trải.

Những lúc như thế này, cần sao một nét mặt quen, một cái nhìn cũ, một nụ cười quen, một ... bài hát buồn, một cốc cafe nhạt, ... Buồn mà !
Nhưng những lúc thế này, mới thấy mình thật lạ, thấy mình đúng, sống bằng những gì ta có, chả sợ phản bội, chả sợ giả dối, chả sợ cái gì, vì người ta chỉ sợ chết, mà khi có mọi thứ đầy đủ, cái chết hình như không biết cách tấn công, một kẻ thù yếu hèn. Vui thật !

Tự tin ư, chả phải, vì từ trước đến giờ ta vẫn thế, chả có gì hơn, ngoài những vấp ngã, và những tự răn, giờ vẫn thế, chỉ khác là mỗi lần đứng dậy sau nhẹ nhàng, đơn giản, bình thản và nhanh chóng hơn lần trước.

Cũng hay, con nhện nhiều chân, nên nếu chả chặt được hết tất cả chân của nó, thì việc chặt chân nó chả có ý nghĩa gì, để kệ nó còn hơn.

Vui nhỉ, những nỗi buồn nhạt
Bác có chơi cờ tướng không?
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Bác có chơi cờ tướng không?
Có chứ, chơi gà thôi, nhưng thích

Cái môn này nó cao siêu quá, trước đọc hết Quất trung bí với Tiên hoa pháo, thế mà vẫn gà, đau thế chứ lại. Đọc xong được khoảng 1 tháng thì quên hết, đúng là môn mình thích nhưng yếu về đam mê để nghiên cứu
 

gaumeo

Đại Tá
Có chứ, chơi gà thôi, nhưng thích

Cái môn này nó cao siêu quá, trước đọc hết Quất trung bí với Tiên hoa pháo, thế mà vẫn gà, đau thế chứ lại. Đọc xong được khoảng 1 tháng thì quên hết, đúng là môn mình thích nhưng yếu về đam mê để nghiên cứu
Bác còn quyển Quất Trung Bí không cho em mượn, tìm mãi mà không thấy. Em cho bác mượn Mai Hoa Phổ
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Lại gạ gẫm chơi cờ nói rồi, anh thử cây Sweden Classic chưa? Cảm giác ra sao ạ?
Môn CỜ TƯỞNG này anh không chơi được nhé, trước hồi cấp 3 có chứng kiến hai ông chuyên toán Hải Dương ngồi chơi cờ tưởng với nhau, đúng là dân IQ CAO, không theo được

Sau học ngoại thương, tết năm nào cũng ra sân chùa Láng xem đánh cờ người, một dạng cờ tưởng, hay, nhưng cao siêu quá
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Bác còn quyển Quất Trung Bí không cho em mượn, tìm mãi mà không thấy. Em cho bác mượn Mai Hoa Phổ
Hình như vẫn còn PDF, toàn đọc ebook thôi, tiền đâu mà mua sách giấy, nếu mua sách giấy thì gần 1 triệu/tháng, chịu sao được, đi đọc sách chùa thôi
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Sau bao năm xa cách, tôi gặp lại anh trong quán cafe ấy.

Anh chỉ nhìn tôi không nói. Ly cafe chảy từng giọt thong thả. Ngoài kia, ánh năng vàng vọt ngu ngơ, phơi mình trên cây bàng xum xuê trước quán. Tôi cũng im lặng, không dám nhìn vào mắt anh. Tôi sợ. Tôi lảng tránh cái nhìn của anh bằng cách chăm chăm cắn hạt hướng dương - thứ hạt chưa bao giờ tôi thấy nó hấp dẫn. Cafe ngừng chảy, anh bỏ đường vào cốc, khuấy tan rồi đẩy về phía tôi. Ánh mắt khẽ nhìn, không một câu nói. Tim tôi thắt lại rồi òa khóc.

Tôi biết, trong cái im lặng vô hình ấy một trời ký ức ùa về. Tôi nhìn thấy ở một góc quán nhỏ, anh dịu dàng thả từng hạt đường vào cốc cafe nóng hổi và đưa cho tôi cùng nụ cười yêu dấu... Tôi nhìn thấy anh tranh giành với tôi miếng bim bim cuối cùng... Và cũng góc quán ấy, anh bật cười khi nhìn tôi nhăn mặt lần đầu uống cafe đắng... Mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác là nụ cười trên môi anh biến mất, ánh mắt anh nhìn tôi dữ dằn hơn, như xoáy sâu, như câu hỏi cào xé tim tôi. Nhận ly cafe, tôi không dám đưa mắt lên, nếu chạm cái nhìn ấy, anh sẽ biết trái tim tôi đang run rẩy.

Ly cafe cạn dần. Ánh nắng mệt mỏi theo mây về cuối trời. Gió đưa dịu nhẹ. Chỉ có sự tĩnh lặng tưởng chừng dài đến vô tận. Những câu hỏi vu vơ về những người bạn không đủ sức phá đi cái im lìm vô hình đó. Tôi chủ động đứng dậy ra về. Anh khẽ gật đầu "ừ" rồi nhét vào tay tôi hai tờ hai đô là và một miếng ghép năm đồng xu. Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không hiểu. Anh cười không nói.

Bóng anh vừa khuất sau lối rẽ, nước mắt tôi từng giọt lăn dài trên má. Tôi không biết miếng ghép đó là gì nhưng tôi biết anh đã cho tôi tất cả sự may mắn, hạnh phúc và bảo vệ của mình. Ánh mắt chất chứa sự thương cảm, đau đớn và bất lực của anh làm tim tôi rỉ máu. Tôi muốn nói lời cảm ơn mà không nói thành câu.

Nắng dần tắt. Trên trời, những đám mây xô nhau chạy. gió vặn mình ùa qua tán lá bàng...
 
Last edited:

gaumeo

Đại Tá
Sau bao năm xa cách, tôi gặp lại anh trong quán cafe ấy.

Anh chỉ nhìn tôi không nói. Ly cafe chảy từng giọt thong thả. Ngoài kia, ánh năng vàng vọt ngu ngơ, phơi mình trên cây bàng xum xuê trước quán. Tôi cũng im lặng, không dám nhìn vào mắt anh. Tôi sợ. Tôi lảng tránh cái nhìn của anh bằng cách chăm chăm cắn hạt hướng dương - thứ hạt chưa bao giờ tôi thấy nó hấp dẫn. Cafe ngừng chảy, anh bỏ đường vào cốc, khuấy tan rồi đẩy về phía tôi. Ánh mắt khẽ nhìn, không một câu nói. Tim tôi thắt lại rồi òa khóc.

Tôi biết, trong cái im lặng vô hình ấy một trời ký ức ùa về. Tôi nhìn thấy ở một góc quán nhỏ, anh dịu dàng thả từng hạt đường vào cốc cafe nóng hổi và đưa cho tôi cụng nụ cười yêu dấu... Tôi nhìn thấy anh tranh giành với tôi miếng bim bim cuối cùng... Và cũng góc quán ấy, anh bật cười khi nhìn tôi nhăn mặt lần đầu uống cafe đắng... Mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác là nụ cười trên môi anh biến mất, ánh mắt anh nhìn tôi dữ dằn hơn, như xoáy sâu, như câu hỏi cào xé tim tôi. Nhận ly cafe, tôi không dám đưa mắt lên, nếu chạm cái nhìn ấy, anh sẽ biết trái tim tôi đang run rẩy.

Ly cafe cạn dần. Ánh nắng mệt mỏi theo mây về cuối trời. Gió đưa dịu nhẹ. Chỉ có sự tĩnh lặng tưởng chừng dài đến vô tận. Những câu hỏi vu vơ về những người bạn không đủ sức phá đi cái im lìm vô hình đó. Tôi chủ động đứng dậy ra về. Anh khẽ gật đầu "ừ" rồi nhét vào tay tôi hai tờ hai đô là và một miếng ghép năm đồng xu. Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không hiểu. Anh cười không nói.

Bóng anh vừa khuất sau lối rẽ, nước mắt tôi từng giọt lăn dài trên má. Tôi không biết nước mắt đó là gì nhưng tôi biết anh đã cho tôi tất cả sự may mắn, hạnh phúc và bảo vệ của mình. Ánh mắt chất chứa sự thương cảm, đau đớn và bất lực của anh làm tim tôi rỉ máu. Tôi muốn nói lời cảm ơn mà không nói thành câu.

Nắng dần tắt. Trên trời, những đám mây xô nhau chạy. gió vặn mình ùa qua tán lá bàng...
Hôm qua mình đi uống cafe
 

Bình luận từ Facebook

Top