Trạng .... CÁ
Đại Tá
Mắt mẹ chưa khô
Sao mắt mẹ chưa khô, hằn trên da của những nỗi buồn
Vết chân chim không còn nho nhỏ nữa
Những cực nhọc trên đời, nặng gồng gánh trên vai mẹ chứa
Niềm vui con, nỗi cay đắng trong đời
Nắng réo rắt cứ thế rơi rơi
Sạm da mẹ, nhẻm đen bàn tay héo
Chả nước nào làm tươi thân khô héo
Nụ cười con, ấm lại nỗi buồn
Chả bao giờ, con thấy nước mắt tuôn
Trên khuôn mặt sạm đi vì lo lắng
Dù con biết trên đường đời dặm dài xa vắng
Những nhọc nhằn chồng mãi gánh trên lưng
Chả mong gì hơn, một ngày nắng ngưng
Mọi lo toan chỉ là dĩ vãng
Mẹ cười, mắt nheo da vẫn sậm dầm dãi
Mắt mẹ khô, trong vắt, chẳng chút buồn
Sao mắt mẹ chưa khô, hằn trên da của những nỗi buồn
Vết chân chim không còn nho nhỏ nữa
Những cực nhọc trên đời, nặng gồng gánh trên vai mẹ chứa
Niềm vui con, nỗi cay đắng trong đời
Nắng réo rắt cứ thế rơi rơi
Sạm da mẹ, nhẻm đen bàn tay héo
Chả nước nào làm tươi thân khô héo
Nụ cười con, ấm lại nỗi buồn
Chả bao giờ, con thấy nước mắt tuôn
Trên khuôn mặt sạm đi vì lo lắng
Dù con biết trên đường đời dặm dài xa vắng
Những nhọc nhằn chồng mãi gánh trên lưng
Chả mong gì hơn, một ngày nắng ngưng
Mọi lo toan chỉ là dĩ vãng
Mẹ cười, mắt nheo da vẫn sậm dầm dãi
Mắt mẹ khô, trong vắt, chẳng chút buồn