Mùa ...

backhand-ghost

Đại Tá

Một thân bước, một đường mưa nhòe nước
Chân lang thang vô định tự lâu rồi
Hồn mải miết dấn thân đường oan nghiệt
Nước mưa rơi hay mắt cũ hờ môi
Thay thử chữ "một" thành "con" để câu "Một thân bước, con đường mưa nhoè nước" được ko hả ông. Quan trọng nhất để miêu tả nỗi cô quạnh là "một thân bước" rồi, còn "một con đường" thì ko cần lặp nữa để nó đỡ trúc trắc và làm người nghe tự nhiên mất tập trung. Nếu mình nói về sự do dự, suy tư trước một ngã rẽ của cuộc đời thì mới cần đến số lượng ít nhiều của con đường trước mặt chứ hả. Ông chia nửa sự tập trung, nhấn mạnh sự cô quạnh của người lữ khách ra làm gì. Ý tứ của cả bài là sự cô đơn, trống vắng khi mất đi điều gì đó chứ có phải là ông đang do dự trước việc nên "gò trái" hay "moi" lên đâu ^\^
Thứ hai, ông dùng từ "oan nghiệt" làm phá tan mẹ nó đi cái không gian của bài thơ mà ông xác lập từ đầu, nó đang buồn cô quạnh thế mà. Nói về nỗi buồn trong tình yêu trai gái, hay nỗi buồn về cái gì cũng được, thậm chí là buồn vì chiều nay làm "ba bát cháo không hành rau" thì cũng cố gắng để cho nỗi buồn nó trong sáng một tẹo được không? Sao lại để nó cay nghiệt, ai oán, có cả chút thù hận, nghiệt ngã vậy thế. Bức tranh này "màu" của nó loạn quá ông ạ, không thuyết phục người xem. Đây là một trong số ít những bài thơ của ông mà tôi muốn unlike, bạn Cá ơi.
Mạn đàm, chờ gạch (chờ cả @Red Arc@archer vào cứu ^\^ cũng thắc mắc là sao anh @Red Arc lại khen được, anh dễ dãi quá)
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Chết tiệt cái ông @VR46 với cả chú @Red Arc đi đâu mà không vào đây cơ chứ

Tiện đây MẬN mới hỏi ĐÀO
Hôm nào ĐÀO xuống MẬN nào đi chơi
MẬN mời ĐÀO xuống tận nơi
Xe MẬN sẽ đón tận nơi cửa ĐÀO
MẬN MẬN rồi lại ĐÀO ĐÀO
Lời qua tiếng lại ngọt ngào đong đưa

Giữa chừng, chợt tỉnh cơn mơ
Ối đông người thế, à .... đưa TRẠNG vào
Tính ra chả mất tí nào
Mà còn được tiếng, TRẠNG, ĐÀO .... MẬN không ....... :p:p:p:p:p:p:p:p:p
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Thay thử chữ "một" thành "con" để câu "Một thân bước, con đường mưa nhoè nước" được ko hả ông. Quan trọng nhất để miêu tả nỗi cô quạnh là "một thân bước" rồi, còn "một con đường" thì ko cần lặp nữa để nó đỡ trúc trắc và làm người nghe tự nhiên mất tập trung. Nếu mình nói về sự do dự, suy tư trước một ngã rẽ của cuộc đời thì mới cần đến số lượng ít nhiều của con đường trước mặt chứ hả. Ông chia nửa sự tập trung, nhấn mạnh sự cô quạnh của người lữ khách ra làm gì. Ý tứ của cả bài là sự cô đơn, trống vắng khi mất đi điều gì đó chứ có phải là ông đang do dự trước việc nên "gò trái" hay "moi" lên đâu ^\^
Thứ hai, ông dùng từ "oan nghiệt" làm phá tan mẹ nó đi cái không gian của bài thơ mà ông xác lập từ đầu, nó đang buồn cô quạnh thế mà. Nói về nỗi buồn trong tình yêu trai gái, hay nỗi buồn về cái gì cũng được, thậm chí là buồn vì chiều nay làm "ba bát cháo không hành rau" thì cũng cố gắng để cho nỗi buồn nó trong sáng một tẹo được không? Sao lại để nó cay nghiệt, ai oán, có cả chút thù hận, nghiệt ngã vậy thế. Bức tranh này "màu" của nó loạn quá ông ạ, không thuyết phục người xem. Đây là một trong số ít những bài thơ của ông mà tôi muốn unlike, bạn Cá ơi.
Mạn đàm, chờ gạch (chờ cả @Red Arc@archer vào cứu ^\^ cũng thắc mắc là sao anh @Red Arc lại khen được, anh dễ dãi quá)
Ông ơi, đang có chủ đề hót MẬN và ĐÀO, tập trung kẻo lỡ mất :p:p:p:p:p:p
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
không, tôi không khoái trào phúng, tôi thích cái buồn vui đúng nghĩa và trong sáng cơ.
Tôi thích Xuân Diệu, giống ông bạn @Dũng Nguyễn
Khó nhỉ.

Trước tôi cũng thích Xuân Diệu, nhưng sau khi đọc Thi nhân Việt Nam thì không còn thích như trước, vì có nhiều nhà thơ khác nó ảo diệu hơn, cồn cào mãnh liệt hơn, như Chế Lan Viên, lung linh huyền ảo hơn, xa thực hơn như Lưu Trọng Lư, duyên dáng hơn, mộc mạc hơn nhưng trong trẻo hơn như Nguyễn Bính

Đấy là thơ mới, về sau thích Quang Dũng, và vài nhà thơ không tiện nhắc tên trong phong trào Nhân văn Giai phẩm , họ yêu thơ hơn, và yêu đời hơn. Kể cả Lưu Quang Vũ cũng có nhiều bài tuyệt lắm ông ạ
 
Last edited:

meoluoitmb

Đại Tá
Chết tiệt cái ông @VR46 với cả chú @Red Arc đi đâu mà không vào đây cơ chứ

Tiện đây MẬN mới hỏi ĐÀO
Hôm nào ĐÀO xuống MẬN nào đi chơi
MẬN mời ĐÀO xuống tận nơi
Xe MẬN sẽ đón tận nơi cửa ĐÀO
MẬN MẬN rồi lại ĐÀO ĐÀO
Lời qua tiếng lại ngọt ngào đong đưa

Giữa chừng, chợt tỉnh cơn mơ
Ối đông người thế, à .... đưa TRẠNG vào
Tính ra chả mất tí nào
Mà còn được tiếng, TRẠNG, ĐÀO .... MẬN không ....... :p:p:p:p:p:p:p:p:p
======
Thằng này đúng xuất khẩu thành thơ.
 

meoluoitmb

Đại Tá
Chết tiệt cái ông @VR46 với cả chú @Red Arc đi đâu mà không vào đây cơ chứ

Tiện đây MẬN mới hỏi ĐÀO
Hôm nào ĐÀO xuống MẬN nào đi chơi
MẬN mời ĐÀO xuống tận nơi
Xe MẬN sẽ đón tận nơi cửa ĐÀO
MẬN MẬN rồi lại ĐÀO ĐÀO
Lời qua tiếng lại ngọt ngào đong đưa

Giữa chừng, chợt tỉnh cơn mơ
Ối đông người thế, à .... đưa TRẠNG vào
Tính ra chả mất tí nào
Mà còn được tiếng, TRẠNG, ĐÀO .... MẬN không ....... :p:p:p:p:p:p:p:p:p
========
Trạng mày tưởng Mận ngán sao
Nếu Đào mở cưa Mận vào vườn ngay
Đào ơi Mận nói nghe này
Mận sinh ra để là thay Chí phèo :p:p:p:p:p
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
========
Trạng mày tưởng Mận ngán sao
Nếu Đào mở cưa Mận vào vườn ngay
Đào ơi Mận nói nghe này
Mận sinh ra để là thay Chí phèo :p:p:p:p:p
Tiện đây Trạng hỏi Mận này
Tình trong như đã thế này, còn e
Vườn đào không hẳn xa kia
Chí Phèo cũng chả lều tre .... một mình

Trăng sáng dây khắp vườn chè
Gío còn thoang thoảng, mùi ghe đợi đò ....
 

backhand-ghost

Đại Tá
Khó nhỉ.

Trước tôi cũng thích Xuân Diệu, nhưng sau khi đọc Thi nhân Việt Nam thì không còn thích như trước, vì có nhiều nhà thơ khác nó ảo diệu hơn, cồn cào mãnh liệt hơn, như Chế Lan Viên, lung linh huyền ảo hơn, xa thực hơn như Lưu Trọng Lư, duyên dáng hơn, mộc mạc hơn nhưng trong trẻo hơn như Nguyễn Bính

Đấy là thơ mới, về sau thích Quang Dũng, và vài nhà thơ không tiện nhắc tên trong phong trào Nhân văn Giai phẩm , họ yêu thơ hơn, và yêu đời hơn. Kể cả Lưu Quang Vũ cũng có nhiều bài tuyệt lắm ông ạ
cái gu thôi mà, niềm vui của Xuân Diệu nó rộn ràng, nỗi buồn thì vẫn rất trong sáng. Xuân Diệu không bao giờ che dấu cảm xúc một cách phức tạp. Tiếng Việt của Xuân Diệu reo vui như tiếng nhạc, man mác như dòng sông trải rộng. Tôi thích xem người ta "vẽ" những nỗi niềm với đa biến sắc màu.
Còn nhân văn giai phẩm vẫn có nhiều người hơi cực đoan và có chút bất mãn ẩn sau, khó thích hơn. Đấy, tôi đơn giản là thế.
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
cái gu thôi mà, niềm vui của Xuân Diệu nó rộn ràng, nỗi buồn thì vẫn rất trong sáng. Xuân Diệu không bao giờ che dấu cảm xúc một cách phức tạp. Tiếng Việt của Xuân Diệu reo vui như tiếng nhạc, man mác như dòng sông trải rộng. Tôi thích xem người ta "vẽ" những nỗi niềm với đa biến sắc màu.
Còn nhân văn giai phẩm vẫn có nhiều người hơi cực đoan và có chút bất mãn ẩn sau, khó thích hơn. Đấy, tôi đơn giản là thế.
Thực ra về sau, khi đọc một số nhà thơ Đức và Pháp, tôi mới biết là bác Xuân Diệu là người đi trước thôi, chứ không phải là thiên tài thực sự.

"Đi truớc" cũng đã là thiên tài rồi, nhưng có thể ... thôi, tôi không nói, không lại gạch đá đầy đầu
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Có người đang nấp lùm cây
Có người vừa lấy cái dây buộc mình
Có người lẩn thẩn tâm tình
Có người nói cứng tâm tình ... dễ êm

Thôi, em biết, nhưng chả thêm
Để cho người với người ... chêm ... tự lời :p:p:p:p:p:p:p
 

backhand-ghost

Đại Tá
Thực ra về sau, khi đọc một số nhà thơ Đức và Pháp, tôi mới biết là bác Xuân Diệu là người đi trước thôi, chứ không phải là thiên tài thực sự.

"Đi truớc" cũng đã là thiên tài rồi, nhưng có thể ... thôi, tôi không nói, không lại gạch đá đầy đầu
Kệ thôi, đã là thầy của Trần Đăng Khoa thì tôi ko cần bàn nữa. Có cảm giác
Ngoài thềm rơi chiếc lá đa
Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng
cũng ít nhiều có gì đó ảnh hưởng từ Xuân Diệu vậy. Xin phép các thi sĩ một tí he2.
 

Bình luận từ Facebook

Top