NÀNG THƠ - NƠI THĂNG HOA CỦA NHỮNG HẢO THỦ BÓNG BÀN

Heo con

Đại Tá
Anh gửi tặng chút duyên nào rất mộng

Tóc mây mêm, gợn sóng nhớ ngày xuân

Đôi môi thơm, cho gió thoảng mong gần

Huơng nhè nhẹ, ru tình cơn gió mát...

Anh tặng em, mưa bụi chiều ngơ ngác

Giọt lệ nào, len lén uớt hàng mi

Vô tình đến và chớ có vội đi

Cho mắt khóe ,cay cay cùng nuớc biếc!

Và tặng em một khoảnh trời xanh biêc!

Chút nắng tình le lói chiếu qua tim

Nơi em gửi ở phuơng nào hy vọng

Sưởi ấm lòng em một bóng hình!

Anh chỉ là tình nhân lặng lẽ...

Mãi nhặt lòng thêu mộng dệt chiều hồng

Phút đam mê hận muôn sầu thế kỉ

Anh vẫn là anh,si mãi mối duyên nồng!!
 

Heo con

Đại Tá
Nếu cuộc đời là một trang giấy trắng
Và tình mình là giọt mực trong nghiêng
Anh vẽ nên 1 bức tranh tuyệt đẹp
Có đôi mình cùng dệt mộng thần tiên

Nếu tim em là mùa đông xứ lạ
Có tuyết rơi lạnh giá buốt vai gầy
Anh chỉ xin làm lửa hồng đang cháy
Sưởi ấm nàng cho má đỏ hây hây

Nếu em cuộn mình thành 1 con thuyền giấy
Thả trên dòng tình ái ấy nổi trôi
Xin hãy đưa anh cùng xuôi dòng nước chảy
Để cùng em vui thoả trọn kiếp người

Nếu có thể là ngàn hoa hồng thắm
Anh nguyện trải mình trên những lối em qua
Và nếu được yêu nhiều hơn thế nữa
Anh vẫn yêu em ,yêu say đắm mù loà
 

Heo con

Đại Tá
Tôi yêu em như đại dương nổi sóng
Cuồn cuộn dâng tràn như tiếng nói con tim
Từng lớp sóng xanh như trúc cạn nỗi niềm
Của trái tim yêu đang thét gào khao khát

Tôi yêu em như rừng xanh bát ngát
Bao phủ trong tĩnh mịch của màn đêm
Và tiếng vang rên của muôn thú khát thèm
Muốn thoả mãn trong màu đen ân ái

Tôi yêu em một tình yêu rộng rãi
Như mây ngàn bao phủ khắp trời xanh
Và mênh mông như biển cả sóng gầm
Hay nóng bỏng của khô cằn sa mạc

Tôi yêu em như nghìn trùng cơn gió
Xé không gian bay tận mây ngàn
Cho muôn loài không còn tiếng thở than
Và hai cơ thể hoà chung một nhịp đập
 

Heo con

Đại Tá
Nếu có thể kiếp sau mình gặp lại
Hãy hứa rằng yêu mãi trọn trái tim
Đừng để em ngấn lệ phải nén kìm
Hãy dành tặng một niềm tin người nhé
Xin chớ để cuộc đời em đơn lẻ
Chiu đớn đau lặng lẽ khóc âu sầu
Lời hứa nào chợt tan vội còn đâu
Buồn đau khổ tình đậm sâu tan vỡ
Nếu gặp lại thì xin đừng dang dở
Để đôi mình duyên nợ chẳng chia phôi
Khỏi trách nhau trong thổn thức bồi hồi
Yêu khờ dại để cả đời lầm lỡ
Có kiếp nữa ước gì đừng trăn trở
Khóc trong lòng lo sợ tiếng chia ly!!!
 

Heo con

Đại Tá
Đừng hờn dỗi hay là than trách nữa
Mùa xuân qua năm ấy cũng đã xa
Tháng năm dài mang thương nhớ trong ta
Ngả màu chiều quên dần đi xa mãi
Hãy cứ bước bên em - người em gái
Người bước qua nhau nhưng quen được bao nhiêu
Đừng trách than năm tháng ngả màu chiều
Người xa ấy đã vùi sâu ký ức
Nơi đây có một hình dung rất thật
Tình yêu nào đã hóa một tình thân
Bước nhẹ nhàng chẳng đượm chút phân vân
Xin lỗi nhé mong ngày mai tươi sáng
 

club7337

Đại Tá
Vãi thật, đang chép đâu ra thế.
Văn thơ lai láng chảy tồ tồ
Mang ca ra đựng kẻo bỏ đi
Tưới cây không tưới
Tưới vào chân hề hề
 

Heo con

Đại Tá
Chưa từng có cớ sao lòng cố giữ
Có bao giờ ta thử nghĩ lại xem
Đôi hình hài đôi ký ức cũ nhèm
Chỉ còn lại chút điêu tàn chưa tắt
Ta cứ ngỡ thời gian dần xóa hết
Bước vào đời mang giọt nắng xuân say
Mà xuân nay như chết đã bao ngày
Chỉ còn mảnh úa tàn thay màu chữ
Ta đã biết chút tình say đừng giữ
Mải dạo chơi như kẻ lữ trùng mây
Để tìm quên bao tháng tháng ngày ngày
Hồn vô định nửa vời say thương nhớ
Ta đã biết những yêu thương dang dở
Xuôi ngược dòng làm bỡ ngỡ trang thơ
Mà thời gian như lãng khách đang chờ
Đợi dĩ vãng ta về sau giọt nắng
Ta đã biết tình giờ như sương trắng
Cố đan tay gom nhặt chẳng buông lơi
Cho tim như mây gió cuối chân trời
Mải trôi lãng theo nguồi thơ hoài niệm
Ta đã biết và giờ ta đã biết
Chẳng bao giờ tình chết bởi thương đau...
 

Heo con

Đại Tá
Xin hãy quên chuyện chúng mình người hỡi
Đừng nhớ nhung lưu luyến chỉ thêm sầu
Chớ đau buồn rồi thức những canh thâu
Khi hai đứa ở hai đầu xa cách
Tình đôi ta mãi mãi không có thật
Kỷ niệm nào đã đánh mất từ lâu
Trả người về vị trí buổi ban đầu
Khi vần thơ chứa một màu ly biệt
Còn đâu nữa những ngày vui thắm thiết
Thôi giã từ tạm biệt khoảng trời yêu
Ôi hoàng hôn che khuất ánh nắng chiều
Thay vào đó một màu đen u tối
Anh và em đã không còn chung lối
Nên lặng thầm..chứ biết nói gì đây
Chuyện tình này gửi hoa lá cỏ cây
Mau chôn lấp vùi sâu trong lòng đất.
 

Heo con

Đại Tá
Chợt lặng lẽ trong nỗi buồn hoang hải
Đêm lạnh lùng trống trải thật cô đơn
Nỗi nhớ thương cứ khắc khoải chập chờn
Người có hiểu giận hờn nào thổn thức
Khoảng cách ấy để tình ta day dứt
Rung cảm nào có phải thực hay mơ
Trái tim si mãi day dứt đợi chờ
Lời ai nói không bao giờ ly biệt
Tình em đó vẫn luôn hoài tha thiết
Rất chân thành người có biết hay không
Dành tặng ai với tất cả tấm lòng
Đừng ngần ngại giấc mộng hồng anh nhé
Đời dần hết những u hoài lặng lẽ
Bởi từ nay em sẽ mãi bên người!!!
 

Heo con

Đại Tá
Em sẽ gói tình anh vào quá khứ
Chẳng còn buồn hay níu giữ nữa đâu
Ngày tháng qua em đã quá u sầu
Nhưng nhận lại được gì đâu anh hỡi
Nếu như có cũng chỉ là chờ đợi
Vậy mà anh cứ vời vợi nơi nao
Đêm từng đêm lệ ướt đẫm tuôn trào
Đau đớn lắm mà người nào có biết
Em đã yêu một tình yêu tha thiết
Lúc nồng nàn khi da diết chờ mong
Trớ trêu thay người một dạ hai lòng
Đã bóp nát trái tim hồng...thơ dại
Em cứ ngỡ tình yêu là mãi mãi
Đâu ngờ rằng lại ngang trái thế kia
Cớ vì sao yêu rồi phải chia lìa
Còn tình cảm lại làm bia chắn gió
Nếu một mai...em về cùng đất cỏ
Phút giây nào anh chợt nhớ đến không
Hay chỉ là cơn gió thoáng qua đồng
Trôi đi mãi như dòng sông chảy xiết...
Thôi đành thế...thà rằng mình ly biệt
Còn hơn là cứ giết chết tim đau
Thà một lần mình chìm đắm u sầu
Chứ đừng để tổn thương nhau mãi mãi.
 

Heo con

Đại Tá
Thế là đủ rồi anh nhỉ

Những lỗi lầm còn nghĩa lí gì đâu

Có bao giờ anh nghĩ: Nếu đáng lẽ từ đầu

Chuyện sẽ thế này...mình nên biết trước!

******

Thế là đủ rồi những chuỗi ngày xuôi ngược

Bao nhiêu ngọt ngào không bù đắp được hờn ghen

Chuyện chúng mình vô tình thành thói quen

Như chiều xuống phố thắp đèn ngày một...

*******

Thế là đủ rồi

Em với anh chẳng ai người thua cuộc

Chỉ là tình yêu bước trước mà mình còn thụt lại phía sau

Chỉ là cơn mưa ướt những nồng nàn còn chúng mình chưa thay kịp áo...

Thế là đủ rồi

Sau những ngày mưa sẽ là ngày tạnh ráo

Bản nhạc mùa thu đã chuyển thành khúc dạo

Có hạnh phúc nào rồi sẽ đợi chúng ta?

******

Em không hối hận về những chuyện đã qua

Gần để rồi xa không do tay mình chọn

Xem như cuộc đời cho mình chung một đoạn

Đến đây thôi...có lẽ cũng đủ rồi...

*******

Em vẫn tin chắc rồi sẽ có một người

Yêu em hơn anh, lại khiến em mỉm cười

Em cũng tin chắc rồi sẽ có một người

Yêu anh hơn em chẳng rời xa anh nữa!
======
Anh có nghe không lòng biển gọi

Lời thì thầm như nhịp đập con tim

Chiều không anh khơi sóng dạt nỗi niềm

Lăn vào biển để nghe đời than khóc.

*****

Anh có nghe không lời biển hát

Ru dã tràng kết những hạt tương tư

Ta xa nhau, sóng biển cũng làm nư

Chỉ ậm ừ đi qua ngày vắng lặng.

Anh có nghe không lời đêm trắng

Những chập chùng từ ánh mắt biển khơi

Ngồi hát suông với biển một đôi lời

Nghe đau nhói vì đời còn cách trở.

*****

Anh có nghe không lời yêu bé nhỏ

Em cháy bùng với hơi thở đời trao

Đôi mắt em ngàn năm vẫn khát khao

Nhuốm men tình cho một vòng tay ấm.
 

Heo con

Đại Tá
Rời bến nàng đi tới khoảng xa.
Muôn trùng vọng nhớ nước non nhà.
Mọi nỗi niềm giấu im nơi đảo vắng.
Bao ưu phiền văng vẳng động lòng ta.

Biển rộng bao la sóng vỗ nhòa.
Tình thương tha thiết lỡ bay qua.
Nhớ dội về anh buồn trong lặng lẽ.
Đang gọi em giấc mộng bỗng la đà.

Viễn xứ ngày đêm đợi món quà.
Việt Nam năm tháng gửi tặng hoa.
Hẹn thề nhau Xuân hồng nên gặp gỡ.
Nối vòng yêu Hạ đỏ dắt tay mà !
 

Heo con

Đại Tá
Là tại anh đã đánh mất tình em
Đã giết đi cuộc tình vừa chớm nở
Để giờ đây khóc cho tình dang dở
Để nghẹn ngào tiếc nuối những ngày qua.
Bức tường nào ngăn cách giữa hai ta
Chẳng có đâu em, là tại anh hết đó
Để giờ đây chuyện tình tựa là gió
Đã qua rồi chẳng giữ lại được đâu
Để bây giờ mình mãi cách xa nhau
Anh mới nhớ, mới thương và tiếc nuối
Thì thôi đành để một lần sau cuối
Nhớ về người anh ghép chữ thành thơ.
Hãy coi chuyện chúng mình tựa giấc mơ
Hãy mỉm cười khi đã là dĩ vãng
Và hướng về một ngày mai tươi sáng
Chuyện chúng mình đừng vương vấn làm chi.
Giọt lệ nào đọng dưới những hàng mi
Có phải chăng là giọt tình đau khổ
Tình càng sầu, càng mang nhiều trắc trở
Càng trân trọng hạnh phúc phải không em?
Hãy kiên trì, rồi có lúc sẽ quên
Anh nguyện cầu em suốt đời hạnh phúc
Chuyện chúng mình rồi sẽ thành kí ức
Làm một phần cuộc sống của riêng anh.
 

Heo con

Đại Tá
Anh không khóc khi loài người đã mất
Và chẵng buồn khi trái đất nổ tung
Anh chỉ khóc khi tình ta dang dở
Và chỉ buồn khi phải sống xa em

Trước khi yêu tôi đến tìm thượng đế
Để xin người giải thích nghĩa yêu đương
Sau khi yêu tôi đến tìm thượng đế
Xin chiếc bình đựng lệ đau thương
 

ketquadi

Thượng Tá
Liều mình
Một học sinh đi chơi về tuyên bố với cả phòng:

Cuối cùng rồi cũng có người con gái dám liều mình vì tao. Cả phòng nhao nhao:

- Ai vậy mày, nhỏ nào nói nghe coi?

- Nhỏ Hồng bên lớp sử chứ ai!

- Nhỏ nói gì với mày?

- Nhỏ nói “Yêu ông ư? Tui thà nhảy lầu còn hơn”.
 

Bình luận từ Facebook

Top