Mưa buồn thế, rả rích suốt ngày đêm,
Đã bao lần làm ta thêm xao động.
Đến nhẹ nhàng bên tâm hồn mơ mộng
Như cồn cào thúc giục hết tâm can.
Là sao đây khi cảm xúc dâng tràn?
Một nỗi nhớ như muôn vàn nỗi nhớ
Giấc ngủ đến chẳng làm buồn dang dở,
Mơ mãi thôi, từng nhịp thở cũng sầu.
Để nơi nào những tự cảm không đâu,
Cho cuộc sống bớt gam màu u tối?
Lòng cố níu, ừ thôi thì chẳng vội,
Từ từ rồi cũng sẽ lại thấy quen!
Bao năm qua
cuộc sống vẫn bon chen,
Giờ tâm hồn đã được rèn sắt đá.
Rung rinh mãi và không còn xa lạ,
Động lòng à, chẳng phải quá bận tâm.
Nhưng dù gì vẫn có lúc hâm hâm,
Rồi lại sầu lại ngồi ngâm thơ thẩn,
Bỗng một thoáng thấy thật là vớ vẩn.
Sợ hãi tìm những ẩn ý nơi nao...
Khung cảnh cũ cũng làm dạ xôn xao
Trời cứ thế chẳng kêu gào gì cả…
Quá im ắng và mưa không vội vã,
Rộng thêm hoài những khoảng lặng buồn tênh.
Liệu phải rằng ta sẽ cứ chông chênh,
Có khi nào ta thấy mình cười mãi?
Ngày vui ấy phải chăng là tồn tại?
Ta sẽ chờ dù khờ dại đến đâu…
Ôm vào lòng những mơ mộng đậm sâu
Trọn cuộc đời hay chỉ là thoáng chốc?
Được hay mất, dù có về cô độc…
Không lúc nào hết hy vọng đợi mong.