Cảm ơn bà con ghé xem và động viên,mời bà con đọc bài tham khảo thêm dưới đây !
Sáng 11-1-1979, anh Tư Sen - trợ lý địch vận của Quân đoàn 4 - gọi tôi đến nói: “Anh em trinh sát Sư đoàn 7 phát hiện một trường học có mùi hôi thối và tiếng trẻ con khóc. Ta đến đó ngay”. Tôi tập hợp anh em đem theo máy móc, phát mỗi người một hộp dầu cù là, một chiếc khăn tay. Đến nơi, các trinh sát cho biết chưa ai vào trong sân. Trước cửa là dòng chữ Khơme và tiếng Anh, tiếng Pháp: Trường Tuol Sleng. Tôi yêu cầu anh em lùi lại sau và đề nghị trinh sát rà bom mìn trước khi mở cửa. Chúng tôi cầm máy quay, máy ảnh, sẵn sàng và lấy khăn bịt mũi bôi dầu.
Cửa mở. Tôi dẫn anh em lao về phía có tiếng trẻ con. Trong một căn bếp chật hẹp, giữa đống quần áo cũ là bốn đứa trẻ từ 5-9 tuổi, trên người không có mảnh áo quần, cọ quậy rất yếu như đám chuột con thoi thóp. Các bé bị muỗi đốt, toàn thân tím bầm và đói lả. Gần đó là những chiếc xoong trống rỗng. Một em bé chừng 2-3 tuổi bị muỗi đốt đầy mình đã chết lạnh ngắt, xác em nằm bên cạnh các luống rau đã trụi lá. Nhà bếp không còn gì ăn. Trên gác là những bó dây nịt của bộ đội VN đã bị lính Pol Pot giết. Chúng tôi gọi anh em bộ đội VN và Campuchia nhanh chóng chuyển các cháu đến bệnh viện quân đội VN.
Theo hướng có mùi hôi thối bốc ra, chúng tôi ập vào những căn phòng mùi nồng nặc. Một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp: những lớp học đã được cải tạo thành phòng giam. Mỗi phòng có một chiếc giường sắt, trên giường là xác một hoặc hai người đã bị giết, chân tay còn bị xiềng vào giường, trong đó có một số phụ nữ. Hầu hết thi thể đều đã trương thối, dòi bọ từ các xác chết tràn khắp nền nhà, nước vàng cũng chảy lênh láng. Bên cạnh những xác chết là những dụng cụ tra tấn và giết người như búa, xẻng quân dụng, gậy gộc.
Ở góc trái, trên một bàn nhỏ (chắc là bàn tên chỉ huy) còn vương vãi giấy tờ và một radio nhỏ. Từ dãy nhà nơi hàng chục phòng có xác chết, chúng tôi chạy sang dãy lớn bên tay phải. Đây cũng là những phòng học đã được cải tạo thành phòng giam: cửa phòng có khóa sắt, trong phòng có xích sắt lớn và gậy gộc để tra tấn. Trên tầng một, các phòng học cũng đều cải tạo thành phòng giam.
Trước cửa các phòng học đều có một lớp rào sắt. Từ ngoài cổng nhìn vào ai cũng tưởng đây là một trường học với sân chơi, cây cối. Mấy ngày sau, anh em bộ đội phát hiện sân trường phát mùi hôi thối. Khi đào lên đó là một hố chôn các tù nhân đã bị giết hại, thi thể có người đầu không dính thân hoặc bụng bị mổ để lôi ruột gan. Từ các trại giam, chúng tôi rẽ sang trái - khu vực giữa trại giam và nhà bếp. Đây là phòng chụp hình tù nhân và xưởng chế tạo tượng Pol Pot. Trong một căn phòng trang bị các loại máy ảnh tối tân (loại máy ảnh cỡ 4x4cm), dưới đất vương vãi những tấm hình tù nhân, sắp xếp theo từng khuôn mặt cơ thể không định.
Những người bị bắt vào đây đều được chụp hình: một tấm chụp chính giữa, một tấm bên trái, một tấm bên phải. Sau đó là hình đã bị chặt đầu (đầu và mình kê gần nhau) hoặc hình bị mổ bụng. Trong số hàng ngàn bức ảnh người Campuchia, có không ít người VN, bộ đội VN đã bị chúng bắt và giết hại. Bên cạnh phòng chụp ảnh là xưởng sản xuất tượng Pol Pot bằng thạch cao, bằng đồng. Xưởng được trang bị máy đúc của nước ngoài. Không rõ các bức tượng này được cung cấp cho những nơi nào, nhưng một số đã đóng thùng. Khi quay phim, chúng tôi ráng chịu đựng mùi hôi thối nồng nặc để ghi hình. Cho tới quá trưa, khi ra đến cổng nhìn trở lại ngôi trường đã trở thành nhà tù và nơi Pol Pot giết hại những người chống đối, chúng tôi giật mình bàng hoàng.
Chúng tôi nhìn nhau như muốn hỏi: đây có phải là nơi giết người thời trung cổ? Cách đánh đập khảo tra và giết người bằng gậy gộc, cuốc xẻng; người bị giết vẫn còn bị còng tay xích chân trong cùm hay trên giường sắt. Ai đó đã biến những người Campuchia tự xưng là Khơme Đỏ trở thành lực lượng diệt chủng, giết người man rợ như thế này?
Tội ác ở Tuol Sleng: các tù nhân bị mổ bụng (ảnh do cai ngục Tuol Sleng chụp còn để lại trong nhà tù
Nơi nào cũng là Tuol Sleng
Hôm sau, anh em bộ đội dẫn chúng tôi về các vùng thôn quê, đến các “công xã” - thực chất là những trang trại tập trung. Những người dân Campuchia kể lại người dân thành phố, những người làm trong quân đội, chính quyền Lon Nol, các tri thức, thương gia, bà con Việt kiều, cán bộ tập kết… đều bị đuổi ra khỏi Phnom Penh và lùa về các trại tập trung, ai cưỡng lại đều bị giết ngay. Còn người thân của họ phải lao động nặng nhọc trong các đội sản xuất. Chúng bắt buộc dân sống và lao động theo kiểu “công xã”: ăn chung, ngủ chung, làm chung. Sợ dân trốn, chúng chỉ cho ăn cháo để không đủ sức đi xa. Chúng cấm không ai được ăn riêng, ăn thêm dù là rau dại, thậm chí một trái ớt. Chúng gom các gia đình cách mạng đã từng tham gia chống Pháp, chống Mỹ tàn sát hàng loạt.
Bộ đội tình nguyện VN bắt được một thành viên huyện ủy của Pol Pot tên Sieu Sammon. Người dân tố cáo y đã giết hại hàng ngàn người. Trước ống kính của chúng tôi, Sieu nói là “chỉ” giết vài trăm người! Y kể lại việc giết hàng ngàn người một cách bình thản như không phải là tội ác: “Chúng tôi mời các gia đình cách mạng đến ăn cơm. Thế rồi khi họ đang uống nước nói chuyện thì mấy người cầm gậy sắt nhào vô đập đến chết tất cả. Sau đó đào hố chôn tập thể”. Sieu còn kể: với sự chỉ huy của y, lính Pol Pot đã đem trẻ em ba bốn tuổi đến một ao nước, nắm chân từng em đập vào gốc cây và ném xuống ao rồi lấp đất lên. Các tổ quay phim của chúng tôi đã ghi hình được hàng chục hố chôn người tập thể như vậy ở khắp các tỉnh.
Cô giáo Moli - một người trốn thoát trại tập trung chạy sang VN, khi trở lại Phnom Penh - kể rằng chúng bắt thanh niên nam nữ xếp hàng đôi rồi thông báo người đứng bên cạnh đã trở thành vợ chồng với nhau. Rồi chúng cho từng cặp vào ngăn “buồng hạnh phúc”, đêm đó các cặp phải sống như vợ chồng. Chúng cho lính rình bên ngoài, nếu ai chống lại thì sáng sẽ bị đập chết. Cô giáo Moli sau đó gặp một sinh viên, họ bàn nhau tìm cách che mặt bọn “ăng-ca” rồi trốn khỏi “công xã”. Trên các con đường trở về quê, bên cầu Monivong, ven sông Mekong, trên các đường phố…, bất cứ đâu các nhà báo chúng tôi gặp người dân Campuchia đều nghe họ vừa khóc vừa kể lại những ngày tháng sống tồi tệ trong các “công xã”.
Những ngày quay phim sau đó, trong chúng tôi là những nỗi kinh hoàng khi thấy ở khắp Campuchia, nơi nào cũng có các loại nhà tù như Tuol Sleng bởi ở đâu cũng có nơi giam cầm đánh đập và giết hại dã man những người không làm theo ý chúng. Ở Tuol Sleng chỉ có vài ngàn người (có nguồn tin nói có đến 17.000 người), nhưng cả nước Campuchia đã có hơn 3 triệu người bị giết hại. Cả nước Campuchia thời Pol Pot nơi nào cũng là Tuol Sleng!
ĐINH PHONG____________________
@ Nhà báo Đinh Phong là nhân chứng cho tòa án quốc tế xét xử tội ác của chế độ diệt chủng Pol Pot với hồi ký về Tuol Sleng !