Thọ Hanh - cây đại thụ làng bóng bàn Hà Nội
Vẫn nguyên vẹn niềm đam mê bóng bàn.
Ngày nào ông cũng xuất hiện ở CLB bóng bàn ở Nhà máy in Tiến Bộ. Không phải ra chơi mà dạy học trò, để hàn huyên với đám thanh niên đủ chuyện trên đời về bóng bàn với một niềm đam mê còn nguyên vẹn.
Đấy là chuyện bình thường với ông nhưng lại là phi thường trong mắt người khác. Đơn giản ông đã sang tuổi 80. Đơn giản ông là Thọ Hanh, cây đại thụ trong làng bóng bàn Hà Nội.
Học bóng bàn ở rạp xi nê
Tên đầy đủ của ông là Nguyễn Thọ Hanh nhưng người đời vẫn gọi ông là Thọ Hanh. Ông kể rằng, lúc đi học ở trường Thăng Long, nơi cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Đại tướng Võ Nguyên Giáp từng dạy học, ông mới biết đến quả bóng nhựa và cây vợt. Chơi rồi mê lúc nào không hay. Thời ấy không phải ai cũng có điều kiện chơi bóng bàn. Thường chỉ con nhà khá giả mới chơi môn này. Ông Thọ Hanh may mắn có cha mẹ làm trong ngành y, thu nhập cũng đủ đáp ứng nhu cầu của cậu con trai duy nhất.
Thọ Hanh cứ chơi bóng bàn một cách hồn nhiên, ?othực sự nghiệp dư?- như cách gọi của ông, không có thầy hướng dẫn như nhiều cô cậu bé bây giờ. Không thầy, tài liệu tham khảo lại ít, cách tiếp cận với tài liệu bóng bàn chủ yếu của chàng thanh niên Thọ Hanh là vào rạp xi nê xem bóng bàn. Dạo đó, các rạp thường chiếu lại những trận bóng bàn, những trận đá bóng hay trên thế giới. Mỗi khi rạp chiếu các trận bóng bàn, ngày nào Thọ Hanh cũng mua vé vào xem. Xem để thỏa mãn niềm đam mê, để học tập những đường bóng hay, cách di chuyển. Ông Thọ Hanh khẳng định: ?Tôi đã học được nhiều từ những lần vào rạp như vậy?. Vì vậy, lúc đi học Thọ Hanh đã có chút tiếng tăm về bóng bàn. Mãi đến khoảng năm 1948-1949, Thọ Hanh mới biết thế nào là những kỹ thuật cơ bản của bóng bàn sau một lần đi Pháp trong 3 tháng. Sau đận ấy, trình độ của ông tiến bộ vượt bậc, thường xuyên chiến thắng trong những giải Hà Nội do người Pháp tổ chức. " Có được hôm nay cũng phải nhờ phần nào vào những ngày tới rạp xi nê đấy"- ông nói.
Ông Thọ Hanh nhận giải ba đồng đội nam tại GANEFO 1962.
Chuyên viên X quang- VĐV Thọ Hanh
Đường đời của ông không như bao VĐV khác. Nếu các VĐV chỉ chuyên tâm ăn tập thì ông lại không trong guồng quay đó. Năm 1950, cha mẹ ông cho con theo nghề y và ông vui vẻ nghe lời. Học xong ông trở thành kỹ thuật viên rồi chuyên viên X quang chuyên về tim mạch. Ra trường, ông làm việc ở bệnh viện Phủ Doãn, sau này gọi là bệnh viện Việt Đức rồi bệnh viện Việt Nam Cu- Ba. Mãi đến 1983, ông mới nghỉ hưu. Trong thời gian làm nghề y, ông vẫn tự tập luyện, thi đấu bóng bàn, thậm chí cả các giải vô địch miền Bắc và toàn quốc. Sau chức á quân Giải vô địch Hà Nội năm 1958 (thua Bùi Đức Long trong trận chung kết), ngay năm sau ông giành chức vô địch giải này rồi vô địch giải Tổng công đoàn. Đến năm 1960-1961, ông liên tiếp vô địch miền Bắc. Năm 1962, ông được gọi vào đội tuyển quốc gia tham dự Đại hội thể thao các nước mới trỗi dậy (GANEFO). Sau đó, ông giải nghệ để chuyên tâm theo nghề y và chơi cầu lông rồi sau đó là quần vợt.
Năm 1978 trước giải đấu tuyển chọn các tay vợt phía Bắc dự Giải vô địch quốc gia lần thứ nhất kể từ khi thống nhất hai miền tại Quy Nhơn, bùi tai trước lời động viên của HLV Lý Ngọc Sơn- cũng là một tên tuổi lớn của bóng bàn Hà Nội, ông luyện tập trở lại để dự giải. Sau vài ngày tập luyện, khi dự giải ông vẫn vượt qua hàng loạt tay vợt khác để giành quyền đi Quy Nhơn. Năm ấy ông đã 52 tuổi- chuyện hiếm trong làng bóng bàn Việt Nam. Chức vô địch đơn nam giải năm ấy thuộc về một tay vợt tài năng khác của Hà Nội là Nguyễn Ngọc Phan nhưng với Thọ Hanh và nhiều người hâm mộ, chỉ cần ông được dự giải cũng là một kỷ niệm khó quên, là ví dụ cụ thể và đầy đủ nhất về tài năng của ông.
Ông cũng chỉ dự giải toàn quốc một lần và sau đó chính thức giã từ hẳn các cuộc thi đấu đỉnh cao quốc gia để lại một tấm gương về lòng đam mê, ý chí cầu tiến để tự mày mò, tập luyện bóng bàn tạo nên danh tiếng. Bài học ấy không chỉ cho lứa đàn em của ông mà nhiều lứa VĐV sau này hoàn toàn có thể tham khảo, học tập.
Nhắc đến Thọ Hanh người ta cũng không thể quên một tay vợt có lối đánh thiên về kỹ thuật, phòng thủ giỏi nhờ bước di chuyển hợp lý, cắt, gò có điểm rơi vào chỗ hiểm và phản công nhanh, chính xác. Người ta cũng phải nhắc đến chiếc vợt của ông với mặt phải là mặt gai, mặt trái là mặt mút. Điều này khác với thông thường và đã làm nên nhiều trận thắng để đời.
(Còn tiếp)
Thứy An (Báo Hà Nôi Mới)
Vẫn nguyên vẹn niềm đam mê bóng bàn.
Ngày nào ông cũng xuất hiện ở CLB bóng bàn ở Nhà máy in Tiến Bộ. Không phải ra chơi mà dạy học trò, để hàn huyên với đám thanh niên đủ chuyện trên đời về bóng bàn với một niềm đam mê còn nguyên vẹn.
Đấy là chuyện bình thường với ông nhưng lại là phi thường trong mắt người khác. Đơn giản ông đã sang tuổi 80. Đơn giản ông là Thọ Hanh, cây đại thụ trong làng bóng bàn Hà Nội.
Học bóng bàn ở rạp xi nê
Tên đầy đủ của ông là Nguyễn Thọ Hanh nhưng người đời vẫn gọi ông là Thọ Hanh. Ông kể rằng, lúc đi học ở trường Thăng Long, nơi cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Đại tướng Võ Nguyên Giáp từng dạy học, ông mới biết đến quả bóng nhựa và cây vợt. Chơi rồi mê lúc nào không hay. Thời ấy không phải ai cũng có điều kiện chơi bóng bàn. Thường chỉ con nhà khá giả mới chơi môn này. Ông Thọ Hanh may mắn có cha mẹ làm trong ngành y, thu nhập cũng đủ đáp ứng nhu cầu của cậu con trai duy nhất.
Thọ Hanh cứ chơi bóng bàn một cách hồn nhiên, ?othực sự nghiệp dư?- như cách gọi của ông, không có thầy hướng dẫn như nhiều cô cậu bé bây giờ. Không thầy, tài liệu tham khảo lại ít, cách tiếp cận với tài liệu bóng bàn chủ yếu của chàng thanh niên Thọ Hanh là vào rạp xi nê xem bóng bàn. Dạo đó, các rạp thường chiếu lại những trận bóng bàn, những trận đá bóng hay trên thế giới. Mỗi khi rạp chiếu các trận bóng bàn, ngày nào Thọ Hanh cũng mua vé vào xem. Xem để thỏa mãn niềm đam mê, để học tập những đường bóng hay, cách di chuyển. Ông Thọ Hanh khẳng định: ?Tôi đã học được nhiều từ những lần vào rạp như vậy?. Vì vậy, lúc đi học Thọ Hanh đã có chút tiếng tăm về bóng bàn. Mãi đến khoảng năm 1948-1949, Thọ Hanh mới biết thế nào là những kỹ thuật cơ bản của bóng bàn sau một lần đi Pháp trong 3 tháng. Sau đận ấy, trình độ của ông tiến bộ vượt bậc, thường xuyên chiến thắng trong những giải Hà Nội do người Pháp tổ chức. " Có được hôm nay cũng phải nhờ phần nào vào những ngày tới rạp xi nê đấy"- ông nói.
Ông Thọ Hanh nhận giải ba đồng đội nam tại GANEFO 1962.
Chuyên viên X quang- VĐV Thọ Hanh
Đường đời của ông không như bao VĐV khác. Nếu các VĐV chỉ chuyên tâm ăn tập thì ông lại không trong guồng quay đó. Năm 1950, cha mẹ ông cho con theo nghề y và ông vui vẻ nghe lời. Học xong ông trở thành kỹ thuật viên rồi chuyên viên X quang chuyên về tim mạch. Ra trường, ông làm việc ở bệnh viện Phủ Doãn, sau này gọi là bệnh viện Việt Đức rồi bệnh viện Việt Nam Cu- Ba. Mãi đến 1983, ông mới nghỉ hưu. Trong thời gian làm nghề y, ông vẫn tự tập luyện, thi đấu bóng bàn, thậm chí cả các giải vô địch miền Bắc và toàn quốc. Sau chức á quân Giải vô địch Hà Nội năm 1958 (thua Bùi Đức Long trong trận chung kết), ngay năm sau ông giành chức vô địch giải này rồi vô địch giải Tổng công đoàn. Đến năm 1960-1961, ông liên tiếp vô địch miền Bắc. Năm 1962, ông được gọi vào đội tuyển quốc gia tham dự Đại hội thể thao các nước mới trỗi dậy (GANEFO). Sau đó, ông giải nghệ để chuyên tâm theo nghề y và chơi cầu lông rồi sau đó là quần vợt.
Năm 1978 trước giải đấu tuyển chọn các tay vợt phía Bắc dự Giải vô địch quốc gia lần thứ nhất kể từ khi thống nhất hai miền tại Quy Nhơn, bùi tai trước lời động viên của HLV Lý Ngọc Sơn- cũng là một tên tuổi lớn của bóng bàn Hà Nội, ông luyện tập trở lại để dự giải. Sau vài ngày tập luyện, khi dự giải ông vẫn vượt qua hàng loạt tay vợt khác để giành quyền đi Quy Nhơn. Năm ấy ông đã 52 tuổi- chuyện hiếm trong làng bóng bàn Việt Nam. Chức vô địch đơn nam giải năm ấy thuộc về một tay vợt tài năng khác của Hà Nội là Nguyễn Ngọc Phan nhưng với Thọ Hanh và nhiều người hâm mộ, chỉ cần ông được dự giải cũng là một kỷ niệm khó quên, là ví dụ cụ thể và đầy đủ nhất về tài năng của ông.
Ông cũng chỉ dự giải toàn quốc một lần và sau đó chính thức giã từ hẳn các cuộc thi đấu đỉnh cao quốc gia để lại một tấm gương về lòng đam mê, ý chí cầu tiến để tự mày mò, tập luyện bóng bàn tạo nên danh tiếng. Bài học ấy không chỉ cho lứa đàn em của ông mà nhiều lứa VĐV sau này hoàn toàn có thể tham khảo, học tập.
Nhắc đến Thọ Hanh người ta cũng không thể quên một tay vợt có lối đánh thiên về kỹ thuật, phòng thủ giỏi nhờ bước di chuyển hợp lý, cắt, gò có điểm rơi vào chỗ hiểm và phản công nhanh, chính xác. Người ta cũng phải nhắc đến chiếc vợt của ông với mặt phải là mặt gai, mặt trái là mặt mút. Điều này khác với thông thường và đã làm nên nhiều trận thắng để đời.
(Còn tiếp)
Thứy An (Báo Hà Nôi Mới)
Last edited: