Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Và những gì phần còn lại của thế giới cần phải làm để bắt kịp họ.
Tại các giải vô địch thế giới gần đây, Trung Quốc thâu tóm tất cả 5 giải – đơn và đôi nam, đơn và đôi nữ, và đôi hỗn hợp. Trong thực tế, tất cả các đôi nam ở trận chung kết đều là người Trung quốc. Tuy nhiên, một số rạn nứt đã xuất hiện, đặc biệt là ở các giải nam.
VĐV Maze Michael của Đan Mạch, sau khi để thua 3 séc đầu tiên và bị dẫn trước 7-3 trong séc thứ tư với Hao Shuai của Trung Quốc, đã lội ngược dòng để giành chiến thắng. Trước đó Maze đã sớm đánh bại Wang Hao rất dễ dàng, với tỷ số 4-0. VĐV Cộng hòa Séc Petr Korbel dẫn Ma Lin 7-3 trong séc thứ bảy trước khi để thua trận đấu đó với tỷ số cuối cùng 11-9. Wang Liqin đã phải chơi hết 7 séc với Li Ching của Hong Kong. VĐV nữ Moon Hyun Jung của Hàn Quốc đã đánh bại Wang Nan, người đã chiến thắng 3 giải vô địch đơn nữ thế giới gần đây.
Tuy thế, nhìn chung, thế giới là một cuộc biểu dương uy quyền tối cao của Trung Quốc trong thể thao.
Vậy, cái gì là bí quyết của bóng bàn Trung Quốc ... và làm thế nào để phần còn lại của thế giới có thể bắt kịp họ?
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Đội tuyển quốc gia Trung Quốc
Đội tuyển Trung Quốc có chiều sâu hơn bất kỳ đội tuyển nào khác trên thế giới. Trung tâm đào tạo chính là ở Bắc Kinh. Thành phần của đội có tới 96 cầu thủ - 24 nam, 24 nữ, 24 bé trai và 24 bé nữ.
Các VĐV được cho đi “thử lửa” từ rất sớm, một cách thường xuyên với các nếm trải tại các giải đấu lớn ở châu Âu hoặc ở nơi nào đó, để xem họ thi đấu quốc tế như thế nào. Từ đó, các VĐV Trung Quốc sẽ được tuyển chọn nếu cầu thủ này có tiềm năng để trở thành một ngôi sao.
Một lợi thế rất lớn của Trung Quốc là có xuất phát từ chiều sâu của họ. Nếu một cầu thủ trên đội tuyển quốc gia không làm việc chăm chỉ, không có thành tích thi đấu quốc tế tốt, hoặc có những lỗi kỹ thuật gây tổn thương cho sự tiến bộ của họ, luôn luôn có một cầu thủ "đói" có tiềm năng, chờ đợi ở bên ngoài để thay thế.
Việc lựa chọn đội tuyên quốc gia
Ở nhiều nước (bao gồm cả Mỹ), đội tuyển quốc gia được chọn trong các trắc nghiệm đội tuyển. Đây có thể là cách công bằng nhất của việc lựa chọn một đội bóng, nhưng nó có thể không phải là cách tốt nhất để phát triển một đội bóng mang tính vượt trội. Theo Cheng, ở hầu hết các quốc gia - bao gồm cả Mỹ - 90% việc đào tạo và chi phí đội là đi vào các "cầu thủ không hoàn thiện", những người không bao giờ có cơ hội giành huy chương.
Đây là một vấn đề thực tế về Đội Trắc nghiệm hợp với khái niệm công bằng của hầu hết mọi người. Tuy nhiên, các cầu thủ được đưa vào đội trắc nghiệm như vậy thường không phù hợp là các cầu thủ có tiềm năng lớn nhất để giành huy chương. Thường thì các cầu thủ ở độ tuổi 40 được đưa vào đội hơn là những VĐV đầy hứa hẹn tuổi dưới 22. Điển hình "A" là đội tuyển quốc gia Mỹ hiện nay tại giải VĐ thế giới gần đây, đã được chọn từ Đội Trắc nghiệm. Độ tuổi của họ là 46, 41, 41, 38, 37, 36, 34, 30, 19 và 18. (Ở đây không phải là chê bai các thành tích của những người đã tạo nên Đội Trắc nghiệm, những người đã giành được vị trí của họ). Nhiều người trong số các cầu thủ trẻ hàng đầu tại Mỹ đã bị mất vị trí trong đội. Trớ trêu thay, cầu thủ trẻ nhất đội, Han Xiao, 18 tuổi, đã kết thúc ở vị trí thứ 5, và chỉ có 4 vị trí hàng đầu được tài trợ - vì vậy anh ta đã phải tự túc kinh phí, mặc dù anh là cầu thủ đứng đầu ở độ tuổi của mình trong nước . Thay vào đó kinh phí lại giành cho những VĐV đã lớn tuổi, chủ yếu là ở độ tuổi 30 và 40. Một số cầu thủ như Hazinski Mark (20t, xếp hạng 1 giải Mỹ dưới 22 tuổi), Adam Hugh (17t, xếp hạng 1 giải Mỹ dưới 18), và Judy Hugh (15t, xếp hạng 1 giải nữ Mỹ dưới 18), đã không được đi.
Cách hợp lý nhất của việc lựa chọn một đội bóng? Có. Cách tốt nhất để chọn một đội bóng với tiềm năng phát triển thành ứng cử viên giành huy chương? Hầu như chắc chắn là không. Trừ khi họ đã là những cầu thủ hàng đầu bảng xếp hạng thế giới, các huấn luyện viên Trung Quốc có thể sẽ không lựa chọn bất cứ ai ở độ tuổi trên 22. Lựa chọn như thế để có một đội "trẻ" riêng gồm các cầu thủ dưới 22 tuổi, những người được đào tạo như là một phần của đội tuyển quốc gia. Nhiều quốc gia đã làm như thế, nhưng các cầu thủ này, cùng với những VĐV lớn tuổi mà có thể thách thức những cầu thủ tốt nhất trên thế giới, cần phải được tập trung chú ý.
Việc tập luyện
Việc tập luyện của người Trung Quốc kéo dài và nặng nhọc. Thông thường họ tập luyện 7 giờ mỗi ngày - cả tập trên bàn và rèn thể lực không bàn. Vào buổi sáng, họ thường tập thể lực không có bàn, và thực hành giao bóng. Các buổi tập gồm cả sáng và chiều, thường là sáu ngày một tuần. (Việc tập luyện bao gồm cả thực hành thường xuyên với một bạn tập, và tập nhiều bóng với một huấn luyện viên. Điều này thì cũng giống như ở hầu hết các nước khác). Một số cầu thủ chơi thêm một vài trận đấu tập vào ban đêm hoặc vào các ngày nghỉ. Các VĐV thường nhận được 12 ngày nghỉ mỗi năm, mặc dù họ cũng có được những ngày nghỉ sau các giải đấu lớn (thường là những ngày du lịch).
Họ thường tập trung vào việc tập luyện từ tháng 11 đến tháng 4, và với các giải đấu còn lại của năm. Trong những năm của Cheng trong đội, điều này rõ ràng hơn, nhưng bây giờ với giải đấu Pro của ITTF và các giải VĐQG khác, ngày càng có nhiều giải đấu quanh năm.
Các VĐV cùng tập được chọn theo mục đích riêng.
Một lợi thế rất lớn của Trung Quốc vượt trên phần còn lại của thế giới là số lượng người cùng tập của họ. Thông thường, ở hầu hết các nước, các thành viên của đội tuyển quốc gia tập luyện với nhau. Tuy nhiên, ở Trung Quốc, rất nhiều việc tập luyện là được thực hiện với những người cùng tập "chuyên nghiệp". Thay cho việc các VĐV thay phiên vào ra tập một kỹ thuật nào đó, thì tất cả việc tập luyện chỉ tập trung với 1 VĐV. (Điều này đặc biệt hữu ích cho các VĐV nữ, những người được thực hành với các người cùng tập là nam giới thường mạnh mẽ hơn so với các cầu thủ nữ).
Thậm chí còn quan trọng hơn, những người cùng tập bắt chước phong cách của cầu thủ đối phương. Đội tuyển Trung Quốc có các VĐV cùng tập là những người đã phát triển cách chơi của họ giống với những cầu thủ nước ngoài tốt nhất - những cầu thủ nam như Schlager, Samsonov, Kreanga, Waldner, Saive, Chuan, Ryu và Oh, và những cầu thủ nữ như Boros, Tie Yana, Li Jia Wei, Liu Jia, Kim Kyung Ah, và Pavlovich. Các VĐV cùng tập này nghiên cứu video của các cầu thủ mà họ sẽ bắt chước, và nói chuyện với các cầu thủ đã từng thi đấu với họ để việc sao chép phong cách được tốt hơn.
Theo Duan Xiang, một thành viên của Ủy ban Kỹ thuật thuộc Liên đoàn bóng bàn Trung Quốc, "Chúng tôi có rất nhiều Samsonov và Waldner Trung Quốc. Cầu thủ của chúng tôi chơi với họ mỗi ngày và điều đó làm cho trận đấu thực sẽ dễ dàng hơn. "
Cheng đã dành nhiều thời gian của mình trong đội tuyển Trung Quốc dưới vai trò là một VĐV cùng tập. Trong những năm đầu của mình, ông được phân công sao chép Tibor Klampar của Hungary. Sau đó, khi Klampar nghỉ thi đấu, ông được phân công bắt chước Jan-Ove Waldner. Cheng thậm chí còn đi du lịch đến Châu Âu để xem trực tiếp các cầu thủ đó thi đấu trong các giải, và nói chuyện với các cầu thủ đã thi đấu với họ để có được cái nhìn sâu sắc về cách chơi của họ và những gì làm cho họ hiệu quả đến vậy. Những ai xem Cheng bây giờ có thể nhìn thấy sự pha trộn phong cách giữa Klampar và Waldner trong cách đánh của ông ta.
Jiang Jialiang của Trung Quốc, một VĐV chơi vợt dọc dán gai, đã giành được chức vô địch thế giới vào năm 1985. Khi giải Thế giới năm 1987 đến gần, đã trở nên rõ ràng rằng đối thủ chính của ông sẽ là Waldner của Thụy Điển. Và rất nhiều thời gian tập luyện của anh ta là với Cheng, người có thể bắt chước tất cả mọi thứ Waldner đã làm, từ quả giao bóng và trả giao bóng, đến các cú giật thuận tay và các cú bạt của anh ta, .v.v. Khi Giải thế giới 1987 cận kề, họ bắt đầu chơi nhiều các trận đấu tập, mà người thua sẽ phải hít đất. Cheng đã thắng hết trận này đến trận khác, và sau mỗi trận đấu đã đứng lên trên người Jiang khi anh ta đang hít đất, rồi hỏi làm thế nào anh ta giành chiến thắng trong giải vô địch thế giới nếu anh ta thậm chí không thể đánh bại được mình!? Việc chuẩn bị đã được thực hiện, mặc dù Jiang đã không thắng Cheng trước khi vào giải thế giới, nhưng anh ta đã trở nên quá quen với trận đấu của "Waldner" mà anh ta đã có thể giành chiến thắng năm 1987 thế giới một lần nữa.
Có lẽ, nếu được thực hành với người bắt chước những VĐV tốt nhất của Trung Quốc, thì Maze tại giải thế giới gần đây sẽ không thua 3-0 trước Hao Shuai, và thoải mái hơn trong trận đấu với Ma Lin? Có thể anh ta chỉ quen với lối đánh của Ma khi trận đấu kết thúc, như với Hao Shuai? (Anh ta đã thua trận 11-7, 11-6, 11-9, 11-8, chứng tỏ anh ta đã quen bóng hơn ở cuối trận). Và điều tương tự ở các trận đấu khác giữa các cầu thủ Trung Quốc và những người khác?
(Còn tiếp)
Và những gì phần còn lại của thế giới cần phải làm để bắt kịp họ.
Tại các giải vô địch thế giới gần đây, Trung Quốc thâu tóm tất cả 5 giải – đơn và đôi nam, đơn và đôi nữ, và đôi hỗn hợp. Trong thực tế, tất cả các đôi nam ở trận chung kết đều là người Trung quốc. Tuy nhiên, một số rạn nứt đã xuất hiện, đặc biệt là ở các giải nam.
VĐV Maze Michael của Đan Mạch, sau khi để thua 3 séc đầu tiên và bị dẫn trước 7-3 trong séc thứ tư với Hao Shuai của Trung Quốc, đã lội ngược dòng để giành chiến thắng. Trước đó Maze đã sớm đánh bại Wang Hao rất dễ dàng, với tỷ số 4-0. VĐV Cộng hòa Séc Petr Korbel dẫn Ma Lin 7-3 trong séc thứ bảy trước khi để thua trận đấu đó với tỷ số cuối cùng 11-9. Wang Liqin đã phải chơi hết 7 séc với Li Ching của Hong Kong. VĐV nữ Moon Hyun Jung của Hàn Quốc đã đánh bại Wang Nan, người đã chiến thắng 3 giải vô địch đơn nữ thế giới gần đây.
Tuy thế, nhìn chung, thế giới là một cuộc biểu dương uy quyền tối cao của Trung Quốc trong thể thao.
Vậy, cái gì là bí quyết của bóng bàn Trung Quốc ... và làm thế nào để phần còn lại của thế giới có thể bắt kịp họ?
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Đội tuyển quốc gia Trung Quốc
Đội tuyển Trung Quốc có chiều sâu hơn bất kỳ đội tuyển nào khác trên thế giới. Trung tâm đào tạo chính là ở Bắc Kinh. Thành phần của đội có tới 96 cầu thủ - 24 nam, 24 nữ, 24 bé trai và 24 bé nữ.
Các VĐV được cho đi “thử lửa” từ rất sớm, một cách thường xuyên với các nếm trải tại các giải đấu lớn ở châu Âu hoặc ở nơi nào đó, để xem họ thi đấu quốc tế như thế nào. Từ đó, các VĐV Trung Quốc sẽ được tuyển chọn nếu cầu thủ này có tiềm năng để trở thành một ngôi sao.
Một lợi thế rất lớn của Trung Quốc là có xuất phát từ chiều sâu của họ. Nếu một cầu thủ trên đội tuyển quốc gia không làm việc chăm chỉ, không có thành tích thi đấu quốc tế tốt, hoặc có những lỗi kỹ thuật gây tổn thương cho sự tiến bộ của họ, luôn luôn có một cầu thủ "đói" có tiềm năng, chờ đợi ở bên ngoài để thay thế.
Việc lựa chọn đội tuyên quốc gia
Ở nhiều nước (bao gồm cả Mỹ), đội tuyển quốc gia được chọn trong các trắc nghiệm đội tuyển. Đây có thể là cách công bằng nhất của việc lựa chọn một đội bóng, nhưng nó có thể không phải là cách tốt nhất để phát triển một đội bóng mang tính vượt trội. Theo Cheng, ở hầu hết các quốc gia - bao gồm cả Mỹ - 90% việc đào tạo và chi phí đội là đi vào các "cầu thủ không hoàn thiện", những người không bao giờ có cơ hội giành huy chương.
Đây là một vấn đề thực tế về Đội Trắc nghiệm hợp với khái niệm công bằng của hầu hết mọi người. Tuy nhiên, các cầu thủ được đưa vào đội trắc nghiệm như vậy thường không phù hợp là các cầu thủ có tiềm năng lớn nhất để giành huy chương. Thường thì các cầu thủ ở độ tuổi 40 được đưa vào đội hơn là những VĐV đầy hứa hẹn tuổi dưới 22. Điển hình "A" là đội tuyển quốc gia Mỹ hiện nay tại giải VĐ thế giới gần đây, đã được chọn từ Đội Trắc nghiệm. Độ tuổi của họ là 46, 41, 41, 38, 37, 36, 34, 30, 19 và 18. (Ở đây không phải là chê bai các thành tích của những người đã tạo nên Đội Trắc nghiệm, những người đã giành được vị trí của họ). Nhiều người trong số các cầu thủ trẻ hàng đầu tại Mỹ đã bị mất vị trí trong đội. Trớ trêu thay, cầu thủ trẻ nhất đội, Han Xiao, 18 tuổi, đã kết thúc ở vị trí thứ 5, và chỉ có 4 vị trí hàng đầu được tài trợ - vì vậy anh ta đã phải tự túc kinh phí, mặc dù anh là cầu thủ đứng đầu ở độ tuổi của mình trong nước . Thay vào đó kinh phí lại giành cho những VĐV đã lớn tuổi, chủ yếu là ở độ tuổi 30 và 40. Một số cầu thủ như Hazinski Mark (20t, xếp hạng 1 giải Mỹ dưới 22 tuổi), Adam Hugh (17t, xếp hạng 1 giải Mỹ dưới 18), và Judy Hugh (15t, xếp hạng 1 giải nữ Mỹ dưới 18), đã không được đi.
Cách hợp lý nhất của việc lựa chọn một đội bóng? Có. Cách tốt nhất để chọn một đội bóng với tiềm năng phát triển thành ứng cử viên giành huy chương? Hầu như chắc chắn là không. Trừ khi họ đã là những cầu thủ hàng đầu bảng xếp hạng thế giới, các huấn luyện viên Trung Quốc có thể sẽ không lựa chọn bất cứ ai ở độ tuổi trên 22. Lựa chọn như thế để có một đội "trẻ" riêng gồm các cầu thủ dưới 22 tuổi, những người được đào tạo như là một phần của đội tuyển quốc gia. Nhiều quốc gia đã làm như thế, nhưng các cầu thủ này, cùng với những VĐV lớn tuổi mà có thể thách thức những cầu thủ tốt nhất trên thế giới, cần phải được tập trung chú ý.
Việc tập luyện
Việc tập luyện của người Trung Quốc kéo dài và nặng nhọc. Thông thường họ tập luyện 7 giờ mỗi ngày - cả tập trên bàn và rèn thể lực không bàn. Vào buổi sáng, họ thường tập thể lực không có bàn, và thực hành giao bóng. Các buổi tập gồm cả sáng và chiều, thường là sáu ngày một tuần. (Việc tập luyện bao gồm cả thực hành thường xuyên với một bạn tập, và tập nhiều bóng với một huấn luyện viên. Điều này thì cũng giống như ở hầu hết các nước khác). Một số cầu thủ chơi thêm một vài trận đấu tập vào ban đêm hoặc vào các ngày nghỉ. Các VĐV thường nhận được 12 ngày nghỉ mỗi năm, mặc dù họ cũng có được những ngày nghỉ sau các giải đấu lớn (thường là những ngày du lịch).
Họ thường tập trung vào việc tập luyện từ tháng 11 đến tháng 4, và với các giải đấu còn lại của năm. Trong những năm của Cheng trong đội, điều này rõ ràng hơn, nhưng bây giờ với giải đấu Pro của ITTF và các giải VĐQG khác, ngày càng có nhiều giải đấu quanh năm.
Các VĐV cùng tập được chọn theo mục đích riêng.
Một lợi thế rất lớn của Trung Quốc vượt trên phần còn lại của thế giới là số lượng người cùng tập của họ. Thông thường, ở hầu hết các nước, các thành viên của đội tuyển quốc gia tập luyện với nhau. Tuy nhiên, ở Trung Quốc, rất nhiều việc tập luyện là được thực hiện với những người cùng tập "chuyên nghiệp". Thay cho việc các VĐV thay phiên vào ra tập một kỹ thuật nào đó, thì tất cả việc tập luyện chỉ tập trung với 1 VĐV. (Điều này đặc biệt hữu ích cho các VĐV nữ, những người được thực hành với các người cùng tập là nam giới thường mạnh mẽ hơn so với các cầu thủ nữ).
Thậm chí còn quan trọng hơn, những người cùng tập bắt chước phong cách của cầu thủ đối phương. Đội tuyển Trung Quốc có các VĐV cùng tập là những người đã phát triển cách chơi của họ giống với những cầu thủ nước ngoài tốt nhất - những cầu thủ nam như Schlager, Samsonov, Kreanga, Waldner, Saive, Chuan, Ryu và Oh, và những cầu thủ nữ như Boros, Tie Yana, Li Jia Wei, Liu Jia, Kim Kyung Ah, và Pavlovich. Các VĐV cùng tập này nghiên cứu video của các cầu thủ mà họ sẽ bắt chước, và nói chuyện với các cầu thủ đã từng thi đấu với họ để việc sao chép phong cách được tốt hơn.
Theo Duan Xiang, một thành viên của Ủy ban Kỹ thuật thuộc Liên đoàn bóng bàn Trung Quốc, "Chúng tôi có rất nhiều Samsonov và Waldner Trung Quốc. Cầu thủ của chúng tôi chơi với họ mỗi ngày và điều đó làm cho trận đấu thực sẽ dễ dàng hơn. "
Cheng đã dành nhiều thời gian của mình trong đội tuyển Trung Quốc dưới vai trò là một VĐV cùng tập. Trong những năm đầu của mình, ông được phân công sao chép Tibor Klampar của Hungary. Sau đó, khi Klampar nghỉ thi đấu, ông được phân công bắt chước Jan-Ove Waldner. Cheng thậm chí còn đi du lịch đến Châu Âu để xem trực tiếp các cầu thủ đó thi đấu trong các giải, và nói chuyện với các cầu thủ đã thi đấu với họ để có được cái nhìn sâu sắc về cách chơi của họ và những gì làm cho họ hiệu quả đến vậy. Những ai xem Cheng bây giờ có thể nhìn thấy sự pha trộn phong cách giữa Klampar và Waldner trong cách đánh của ông ta.
Jiang Jialiang của Trung Quốc, một VĐV chơi vợt dọc dán gai, đã giành được chức vô địch thế giới vào năm 1985. Khi giải Thế giới năm 1987 đến gần, đã trở nên rõ ràng rằng đối thủ chính của ông sẽ là Waldner của Thụy Điển. Và rất nhiều thời gian tập luyện của anh ta là với Cheng, người có thể bắt chước tất cả mọi thứ Waldner đã làm, từ quả giao bóng và trả giao bóng, đến các cú giật thuận tay và các cú bạt của anh ta, .v.v. Khi Giải thế giới 1987 cận kề, họ bắt đầu chơi nhiều các trận đấu tập, mà người thua sẽ phải hít đất. Cheng đã thắng hết trận này đến trận khác, và sau mỗi trận đấu đã đứng lên trên người Jiang khi anh ta đang hít đất, rồi hỏi làm thế nào anh ta giành chiến thắng trong giải vô địch thế giới nếu anh ta thậm chí không thể đánh bại được mình!? Việc chuẩn bị đã được thực hiện, mặc dù Jiang đã không thắng Cheng trước khi vào giải thế giới, nhưng anh ta đã trở nên quá quen với trận đấu của "Waldner" mà anh ta đã có thể giành chiến thắng năm 1987 thế giới một lần nữa.
Có lẽ, nếu được thực hành với người bắt chước những VĐV tốt nhất của Trung Quốc, thì Maze tại giải thế giới gần đây sẽ không thua 3-0 trước Hao Shuai, và thoải mái hơn trong trận đấu với Ma Lin? Có thể anh ta chỉ quen với lối đánh của Ma khi trận đấu kết thúc, như với Hao Shuai? (Anh ta đã thua trận 11-7, 11-6, 11-9, 11-8, chứng tỏ anh ta đã quen bóng hơn ở cuối trận). Và điều tương tự ở các trận đấu khác giữa các cầu thủ Trung Quốc và những người khác?
(Còn tiếp)
Last edited: