Từ khi đọc một số nhận xét bình luận giải diễn đàn BB Hànội và những lùm xùm quanh chuyện giao bóng tự nhiên hàng đêm khi bi mất ngủ tôi lại nhớ đến một con người, một trận đấu mà tôi đã quên nó gần chục năm nay. Hôm đó trời đã tối, vì chơi nhiều, thấm mệt tôi định ra về thì có một người đến gần tôi mời đánh một trân. Nếu là gặp ngoài đường đêm trăng tổi trời thì chắc ai cũng sởn gai ốc vì trông anh ta thật khủng khiếp. Cái đầu to chọc lốc, đôi mắt trũng sâu đờ đẫn nhiều lòng trắng . khuôn mặt tròn to nhưng là dấu hiệu của sự phù nề với nước da cớm nắng vàng bệch tai tái, cặp môi xám ngoét và đăc biệt anh ta luôn mồm ho khạc, nhổ phi phì. Tôi định từ chối nhưng vì giọng nói yếu ớt rất khẩn khoản: anh ta nói rằng rất may mắn gặp tôi hôm nay và thích đánh với tôi, anh ta nhớ bóng bàn quá…. nên tôi miễn cưỡng ở lại tiếp anh ta 5 ván và để thua tỷ số 3/2- anh ta có đường bóng đẹp nhưng di chuyển rất năng nề nhoc nhằn. Sau trận đấu anh ta có vẻ hài lòng và nói; anh đánh hay lắm nhưng không hết sức, anh không thắng được tôi rồi, nhưng dù sao cũng rất cám ơn anh vì trận hôm nay, anh có nhân ra em không ?. Tôi lấy can đảm nhìn kỹ vào khuôn mặt đáng sợ đó rồi lắc đầu,( trong tôi nghĩ răng mình chưa bao giời gặp người như anh ta, và tôi rất ghét người vừa chơi vừa khạc nhổ).Bất giác anh ta buông một tiểng thở dài đến não lòng và khẽ nói : đã nhanh đến vậy cơ à ! rồi lập tức bỏ đi , tôi cũng nhanh chóng ra về trong sự ngỡ ngàng. Ít lâu sau, khi quay lại CLB tôi vô tình kể chuyện đã gặp di nhân và được biết tên anh ta, tôi thật bàng hoàng vì anh ta đã chết. Từ hôm đánh vơi tôi không ai thấy anh quay trở lại CLB, bệnh ung thư phổi đã cướp đi niềm đam mê và cả mạng sống của anh. Trận BB tôi đanh với anh là trận thứ 2 và là trận cuối cùng tôi gặp anh , tôi đã vĩnh viễn thua anh mà không có cơ hội để “gỡ”….Lần đầu tôi gặp anh cách lần cuối vài năm và cũng chỉ gặp trong trận đấu bb. Tôi nhớ lại hồi đó tôi cũng thua 3/2 nhưng rất căng thẳng, hồi đó anh trẻ trung, đẹp trai nhanh nhẹn , rất nhiệt tình và dễ gần. Sở dĩ tôi bị ám ảnh nhớ lại trận bóng của tôi vì tôi biết các bạn vừa mới giao lưu với một người bị bệnh hiểm nghèo vừa may mắn thoát khỏi cõi chết và khỏi hẳn trong sự vui mừng , quan tâm của cả CLB.(cũng căn bệnh ung thư quái ác ) người ấy lần đầu tiên cầm vợt trở lại với cuộc sống đời thường , được vinh dự trong đôi hình giao lưu … mặc dù chỉ đánh đôi nhưng đã bị ném đá tơi bời….Còn tôi vẫn nuối tiếc vì đã vô tình ko nhận ra một con người đã từng đấu với tôi một trận BB với tất cả sự nhiệt tình và niềm đam mê, để có thể an ủi động viên cho số phận một con người.