Ngoài lề - Thơ cho anh!

drsan

Thượng Tá
Not me!
Chỉ drsan thôi!
Có một tác giả viết (không nhớ rõ của ai)!

Nhớ em!

Anh viết bài thơ anh nhớ em
Viết xong anh lại mở ra xem
Thơ anh anh viết mà ngơ ngác
Ngơ ngác trăng khuya dãi dưới thềm!

P/s:Đọc và phân tích nhé! ;)
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Có một tác giả viết (không nhớ rõ của ai)!

Nhớ em!

Anh viết bài thơ anh nhớ em
Viết xong anh lại mở ra xem
Thơ anh anh viết mà ngơ ngác
Ngơ ngác trăng khuya dãi dưới thềm!

P/s:Đọc và phân tích nhé! ;)
Anh phân tích giúp em luôn đi, em dốt văn, cảm nhận thơ kém nên ko hiểu đâu
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Trái tim nhỏ nhưng mấy ai biết được
Nó có thể yêu, cho - nhận đến vô cùng
Vẫn biết rằng...Yêu là chết, là nhớ, là nhung
Mà con tim vẫn dại khờ chẳng tuân theo lý trí

Hoa khoe sắc, ánh bừng tươi cánh nhị
Anh hùng nào hoa mắt vì hoa?
Dẫu không gian ngàn trùng cách nghìn xa
Tim anh hùng vẫn hướng về nơi đó

Điều kiện chi khi yêu? - tim hỏi nhỏ
Đã lý trí nào mà trả lời được đâu
Hình của hình, mắt trong mắt nhau

Bao trí tưởng tượng... được vẽ ra bởi anh hùng bàn phím....!!!!!!o_O;):):p:D:confused:
 

attack01

Đại Uý
Ta tìm về con phố ngày xưa
Nơi ghi nhớ mối tình thời trai trẻ
Văng vẳng tiếng người xưa cười khẽ
Em nắm tay ta mơ ước mãi chung đường

Nhưng bàn tay nhỏ chẳng thể níu yêu thương
Cách biệt sang nghèo xé toang trời mơ mộng
Hai số phận lênh đênh theo nhịp sống
Dần xa nhau, xa góc phố ngày xưa !

Bẵng mấy năm trời, bất ngờ em gọi ta hỏi lấy vợ chưa?
Chưa kịp trả lời em đã bật cười bảo em vẫn ế
Tiếng em cười sao xót xa đến thế
Em thủy chung chờ đợi để được gì?

Bao năm rồi ta vẫn chẳng bằng ai
Chỉ già cỗi, cô độc và tâm hồn thêm chai sạn
Sự nghiệp công danh vẫn xa xôi vô hạn
Nên nhận điện em cũng chỉ biết thở dài

Em thành công minh chứng thủy chung
Còn ta vẫn chỉ là mẫu hình thất bại
Chỉ vì yêu ta mà đúng sai em gộp lại
Nhận hết khổ đau do số phận an bài !
 
Last edited:

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Tìm lại một cuộc tình
Trong kỷ niệm xanh cũ
Tìm lại một người xưa
Trong những người mới tới
Phải chăng ta có tội
Với kỷ niệm, người nay ...
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Ngỡ

Ngỡ một bóng dáng quen
Trong dòng người hối hả
Giọng nói ai ... Ngỡ lạ!
Trong trẻo tiếng người xưa

Ngỡ...chợt tỉnh giấc mơ
Mênh mang lòng muốn ngỡ...
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Đừng ví em là bóng (trộm ý từ "đừng ví em là biển...")

Những người mê bóng bàn như anh
Thường ví người yêu là trái bóng trắng
Trong tiếng hò reo, có khoảng không tĩnh lặng
Được ôm em chớp nhoáng trên mặt bàn!

Nụ hôn bỏng cháy, mạnh liệt nhưng... khô khan
Anh dõi em... lựa tay... từng đường bóng
Như thiêu đốt - ánh mắt nhìn cháy bỏng
Cắt hay giật để đối thủ... vào tròng???

Anh có biết không, bóng ngọc em đau
Theo từng nhịp đẩy đưa qua lại
Thân trắng tím bầm - nỗi đớn đau tê dại
Vết nứt nào, rạn vỡ trái tim?

Đường bóng lỡ hẹn, anh sẽ phải đi tìm
Bóng hình em trong tay đối thủ
Và lúc đó, anh biết không? Tỷ số
Sẽ nghiêng về phía đối thủ - một dáng quen

Anh sẽ chẳng vui đâu khi người ta có em
Bởi sau bàn bóng, anh một mình lẫm lũi
Ai sẽ nắm tay? ai vì anh bước vội?
Lời yêu kia, vụt mất... chỉ đơn côi

Em là em và bóng là bóng thôi
Bóng là đam mê, còn em là vĩnh cửu
Hai tình yêu song hành. Ôi kỳ diệu!
Bóng một bên và em mãi một bên...
 

Bình luận từ Facebook

Top