Khi chụp ảnh với Wang Hao mình phục mình quá, lúc đó có khoảng 200 người xếp hàng để chờ xin chữ ký, khổ dã man, trong khi tứ kết đơn nam TMB - FZD sắp bắt đầu.
Chỉ còn mỗi cách phải xông vào, bất chấp lực lượng an ninh dày đặc. Mà đã lao vào là phải đứng bên cạnh ông em, khoác vai nó, chạm vào nó mà chụp (trong khi xã hội cứ đứng chụp cách một cái bàn, hoặc chỉ chăm chăm để lấy được mỗi cái chữ ký nguệch ngoạc).
Hôm đó đúng là mình đã quá may mắn, lúc đứng nói chuyện với một đồng chí cảnh sát, mình nói mình hâm mộ Wang Hao và ở xa đến, nói nhỏ xin người ta lát nữa cứ để mình lao vào nhé, đ/c cười và ko nó gì. Vậy là xong, bây giờ phải rình thời điểm thật chuẩn.
Ông trời cũng thương, ngay cạnh chỗ ông em ngồi là cửa hàng Nittaku mới hay, mình cũng lập tức nảy ra cách tiếp cận Wang Hao thật êm thấm. Quả nhiên 5' phút sau mấy chú người Nhật bán đồ Nittaku đi vào shop của họ, thế là mình đi theo ngay vào khu Nittaku và giả vờ đứng xem mấy cái cốt vợt. Mịe, giả vờ nghiên cứu mấy cái cốt vợt và đứng cách ông em khoảng 5m thôi, thật sự là mình sôi hết cả người. Nhưng vẫn cố chờ, vội là hỏng bét.
Trời đất ơi, lại khoảng 3' sau, 02 thằng bảo an to như con tịnh (đang đứng chặn lối vào) có tín hiệu bộ đàm. Lúc đó người đông quá và quá ồn ào, chúng nó không nghe nổi, cả 02 thằng phải đi ra ngoài để nghe.
Đây rồi em ơi, chết với bố. Nhanh hơn cả đờ mi BH, mình lao vào ngay sát bên ông em, khoác tay lên vai nó, bình tĩnh cố cười thật duyên dáng. Lúc đó thì vợ ở ngoài chụp tía lia. Wang Hao nó rất thân thiện và hơi mỉm cười hiền lành. Mình còn bĩnh tĩnh nói với ông em "tao hâm mộ chú mày lắm, có thể đứng lên chụp với tao một kiểu được không, nhìn sang bên kia đi, đứng lên nhé".
Lúc này dân tình ở ngoài phát hiện ra và kêu lên be be, mình cứ kệ mẹ. Tiếc một nỗi là đúng lúc ông em vui vẻ chuẩn bị đứng lên quay về phía vợ mình thì có một con mụ ở đâu lao vào chụp wang hao và đứng chắn ngay khoảng trống nho nhỏ. Mình đang nói nó lùi ra thì bảo an nó xông vào kéo mình ra. Hết cách, đành vỗ vai ông em một cái rồi biến, thực sự tiếc quá. Ra đến ngoài khu vực của vòng bảo an, 02 cô bé TQ (lúc nãy đứng hóng chờ cùng mình) cứ xuýt xoa hỏi mình làm thế nào mà tài thế, tiếc là ko giúp hai cô bé này được. Mình có nhờ, nhưng đ/c cảnh sát kia lắc đầu.
Nhưng đúng là vẫn có duyên, một lát sau, đang lúi húi chuẩn bị đi sang khu thi đấu để xem mấy trận TK đơn nam thì ông em lại đi qua, lúc này chỉ còn mỗi nó với lũ bảo an. Mình hét lên ngay "Wang Hao, cậu vẫn chưa chụp ảnh với tớ" và lao vào. Thật sự là ông em cũng đê thương quá. Mặc dù đang phải di chuyển rất vội nhưng cũng cố chậm lại một chút và nhìn về phía vợ mình (đã kịp chuẩn bị máy). Chụp nhanh được 1-2 kiểu, mình nói lời cám ơn và tạm biệt ông em trong lúc vẫn đang thấy mình lâng lâng vì sung sướng.
Một kỷ niệm tuyệt vời.