ĐÀ NẴNG ... ta tặng em với cả trái tim này ./. Em không nhận ? Ta tặng ai cho hết ? ... (Luân Hoán)

Ngày xưa, thời đầu Thơ mới, thơ hay do cách đặt tứ đời thường, đặt điệu bất luật nhưng vẫn vần (theo tây học), vì thơ vừa xuất gia khỏi thơ Đường, thơ cổ, cứng gọn và sâu, như các cụ Tản Đà, ... (cái này em không biết nhiều lắm, nhưng các bác đọc Hoài Thanh - Hoài Chân bình trong Thi nhân Việt Nam sẽ thấy rất rõ:DBỐC PHÉT)
Đến đời sau như Xuân Diệu, Huy Cận, thơ hay bởi cái tứ, cái quan sát tinh tế thống nhất với tâm trạng, cách gieo vẫn thoát hẳn khỏi khuôn phép, thơ cởi mở, tự do trên mọi khía cạnh, nên hay (với thời đó thôi)

Đến giờ, khi các vấn đề đã bị khai thác hết, chỉ còn tứ thơ là còn đất khai thác thôi (nhiều nhà thơ Việt Nam vẫn mượn tứ từ các cây cổ thụ như Goet, Tagor, ... như thường)

Còn ít ai mượn được ở các thiên tài như Pastenak, Gorki, ... vì quá THIÊN TÀI
Ngày nay nhìn lại thì cách thể hiện, luật, âm vần và ý tứ thì thơ Trạng Cá là một phong cách đáng để chiêm nghiệm
 
Em làm thơ để đỡ phải chửi, không phải để người khác vui, và không phải do em giỏi, chỉ đơn giản để khỏi phải nói ĐCM CUỘC ĐỜI nên không dám nhận
Chửi cuộc đời cũng là một khía cạnh, một đề tài để viết mà bác! Quan trọng là chửi không thô mà vẫn đậm chất thơ mới khó. Không viết kiểu xôi thịt, hehe
 
Tiếp 1 bài hay của tg Luân Hoán:

Nghe Mưa
Tác giả: Luân Hoán

ngồi chăm chú đếm hạt mưa
một, hai, ba, bốn ... lưa thưa xuống đường
mười ba, mười bảy ... dễ thương
hai mươi, hăm mốt ... buồn buồn vẩn vơ
hăm lăm .. đã rối như tơ
thôi không đếm nữa, làm thơ để dành

làm thơ từ thuở chòng chành
hai con mắt nhúng vào vành môi ai

làm thơ từ thuở chân dài
thòng ra vấp cái trâm cài tóc thơm

làm thơ từ thuở cà lăm
câu chào, tiếng hỏi cong cong hương tình

làm thơ từ thuở rùng mình
nửa đêm ẩm ướt thình lình nhớ ai

để dành thơ từ sớm mai
để dành thơ từ đêm dài hôm qua
chờ em đến, để làm quà
em chưa chịu đến thế là trời mưa

một, hai, ba, bốn ... lưa thưa
mười ba, mười bảy ... cũng vừa nhớ nhung
nhớ em cái bụng chùng bùng
cái tay đổ quạu lừng khừng xé thơ

trời mưa buồn thế, không ngờ
 
Vào Nghệ An có vụ này nè bác o3ma.

Hóa Thân
Tác giả: Luân Hoán
1.

mỗi lần em nhờ gãi lưng
bàn tay thô nhám tưởng chừng mềm ra
bao nhiêu nguồn máu dưới da
dồn về một cõi hào hoa tuyệt vời
và tôi trốn thoát khỏi tôi
tan ra làm giọt nắng trời tinh khôi

2.

pha nước, giúp em gội đầu
tay mằn chân tóc lượm câu thơ tình
em nằm phơi phới hiển linh
cõi thơ lai láng cung nghinh qủi thần
niệm thầm kinh Phật tịnh tâm
vẫn phơi trước mắt mộ phần thanh xuân

3.

bắt đầu ngậm nụ ca dao
dòng đường thi dẫn đời vào động hương
chẳng đâu xa, cõi thiên đường
nằm co dãn giữa những nguồn xuân kinh
tuyệt vời thay phút rùng mình
ba ngàn thế giới thình lình hóa thân
 

Bình luận từ Facebook

Top