Chợ vắng nên đọc 2 tý chuyện cho zui zẻ ngày CN:
Tg: Long-FPT:
Một nhà tình yêu kiêm tình dục học đã nói: “Nếu không có kỉ niệm, tình yêu sẽ dễ quên hơn rất nhiều”. Nhiều lúc táo bón ngồi toa-loét không có việc gì làm, ngẫm tới câu nói của lão tình yêu kiêm tình dục học ấy, thấy cũng đúng phết!
Chả là tôi có thằng bạn, nó quen người yêu nó trong cái lần mà con bé đó ra đường bị một con chó nhào tới tấn công. Nó thấy vậy liền xông tới đá con chó mấy phát vào dái, con chó đau quá rú lên ăng ẳng rồi bỏ chạy co cẳng. Con chó thì chạy đi, nhưng tình yêu thì lại chạy đến: bởi kể từ hôm đó, chúng nó yêu nhau. Sau một thời gian mặn nồng, chúng nó chia tay. Thằng bạn tôi tưởng sẽ quên được người yêu ngay, nhưng không đơn giản vậy: cứ ra đường, nhìn thấy chó, là nó lại nhớ tới người yêu nó. Lại một con bạn nữa của tôi cũng thế. Nó quen thằng người yêu đầu tiên của nó trong một lần đi thang máy. Hôm đó thang máy có khoảng chục người, con bé đó hồi sáng ăn nhiều bưởi, nên vào thang máy nó cứ đánh rắm bum bủm, thối um. Mọi người trong thang máy gần như chết sặc, há mồm ngáp ngáp, trông đáng thương như mấy con cá ở Vũng Áng. Rồi một thằng xăm trổ hét lên: "ĐM đứa nào đánh rắm, nhận mau không tau đấm chết!". Mọi ánh mắt dồn về phía nó, vì nhìn cái mặt nó khả nghi nhất, với lại nó không hề bịt mũi, không hề kêu thối (chắc do rắm ai vừa mũi người ấy).
Nó xác định quả này no đòn rồi, đang định quỳ xuống nhận tội thì nghe đằng sau có một thằng hét lên: "Là rắm của tôi đấy! Hãy đánh tôi đi!". Nó chợt nhớ tới truyện Lục Vân Tiên đánh cướp cứu Thúy Kiều mà không ngờ rằng có ngày mình cũng được ở vào tình cảnh tương tự (dù trường hợp của nó không phải là đánh cướp mà là đánh rắm). Và tất nhiên là sau đó, chúng nó yêu nhau rất đậm sâu. Để rồi sau này, dù đã chia tay rất lâu, nhưng mỗi khi đi đâu, cứ có ai đó đánh rắm, là trái tim nó lại nhói đau khi nhớ về mối tình đầu!