Sợ thật đấy, 5-10 mà Hugo bật lại đc.
Hi vọng trận thua kiểu thế này ko gây ra vấn đề gì lớn cho cậu nhóc 19t Ruibo.
Cũng lâu rồi mới xem một trận bóng của Hugo khi đối đầu với một thành viên của CNT mà có cách tiếp cận trận đấu như trận này.
Hugo chơi với sự tự tin, bề thế trong tâm thái của cửa trên khi World No3 vs No35 (thông tin từ Adam), 29t vs 19t. Thực tế trận đấu đã diễn ra đúng như vậy.
Không nói về Hugo thêm nữa, nói chút cảm nhận về cậu bé Ruibo đi. Nói thế nào nhỉ? Xem Ruibo chơi bóng khá là dễ chịu. Một chàng trai 19t nhưng chơi bóng với sự chắc chắn, điềm tĩnh, chi tiết như một tay vợt già dặn trận mạc. Là một tay vợt tuổi teen nhưng Ruibo đã có sự cân bằng hiếm thấy ở một tay vợt trẻ, sự cân bằng giữa tấn công và phòng thủ, sự cân bằng giữa khéo léo và sức mạnh. Có thể nói là cậu bé đã gần gần tiệm cận với sự toàn diện về mặt kỹ thuật, đã định hình và cá nhân hóa khá rõ lối chơi mà mình theo đuổi. Đây có lẽ là điều tích cực với một tay vợt trẻ khi sớm nhận ra và hiểu đc bản thân mình muốn trở thành điều gì, làm như thế nào.
Tuy nhiên, qua một hai trận đấu thôi, người viết có cảm nhận rằng ở Ruibo vẫn đang tồn tại một số hạn chế. Có cái hạn chế về mặt kỹ thuật (không quá khó để giải quyết) và cũng có cả những hạn chế về mặt tư duy, lối chơi, thói quen (không hề đơn giản để thay đổi). Xin mạnh dạn điểm qua chút xíu thôi để làm rõ quan điểm này (anh em đọc thấy ko đúng thì bỏ qua nhé ^^).
Về kỹ thuật thuần túy trước đi. Rõ ràng là bộ kỹ năng backhand của Ruibo là khá hiện đại và đủ đồ nhưng chất lượng thì vẫn chưa tới.
Điều này đã đc phản ánh ngay trên thực tế ở bàn bóng rồi. Ruibo có đòn bh block phải nói là rất ổn, từ sự khéo léo cho đến động tác kỹ thuật chuẩn mực hay khả năng đọc bóng chính xác.
Thế nhưng bên cạnh đó, kỹ năng bh flick hay semi backhand counter (nôm na là giật trái demi khi đối phó với các đòn câu móc của đối thủ)...thì rõ ràng là chưa ổn chút nào. Chất lượng khi bóng vào bàn thì rất cao, điều này ko thể phủ nhận thế nhưng hiệu suất thì còn khá thấp nếu đặt chúng ở trong tiêu chuẩn của trình độ cao nhất. Ở level của những tay vợt hàng đầu, tiêu chuẩn đặt ra chắc chắn phải là chất lượng đi cùng với hiệu suất.
Cơ mà, người viết đánh giá rằng những vấn đề thuần túy kỹ thuật này ko quá khó để Ruibo xử lý, hoàn thiện. Cậu ấy còn rất nhiều thời gian.
Điều mà người viết quan ngại sau đây, có lẽ mới là nan đề. Đó là nhịp độ của Ruibo. Nói đến điều này, phải trích dẫn một câu nói của LGL - "khi phát triển tới một tầm cao nhất định về mặt kỹ thuật, thì nhịp độ chính là thứ sẽ quyết định tất cả".
Ở tuổi 19, Ruibo có lẽ ko nên có cái sự trầm ổn đó, ko nên có cái sự khoan thai đó. Những thứ mang đến cho người xem cảm giác vững trãi đó, nếu cường điệu một chút, thực sự là kẻ thù đối với sự phát triển về cả kỹ thuật và lối chơi của một tay vợt trẻ.
Hãy nhìn lại, đòn đánh của Ruibo phải nói là rất nặng, rất hiểm thế nhưng nó lại thiếu đi sự ào ạt, không có đủ sự cương mãnh, ko đủ cái cường độ, ko đủ cái tinh thần quyết chiến ko lùi của thanh niên.
Càng trầm ổn, Ruibo càng ko đánh ra đc cái uy vũ, ko thể khiến đối thủ phải khiếp hãi, lo lắng. Người xem cứ chờ đợi sự bùng nổ từ Ruibo, nhưng điều đó vẫn chẳng xuất hiện thậm chí ngay cả khi Ruibo đã dẫn tận 10-5.
Ruibo có thể nói là đã tạo ra cả sự dễ chịu cho chính đối thủ. Điều này thể hiện rất rõ qua cách tiếp cận mọi đường bóng từ Ruibo của Hugo. Hugo điềm tĩnh, chọn bóng kỹ lưỡng như vậy là bởi có đủ time cũng như ko bị chút sức ép nào từ nhịp độ chậm rãi, hòa nhã của đối thủ.
Và vấn đề này, nếu muốn xử lý, chắc chắn Ruibo sẽ phải tốn rất nhiều công phu. Vì đó là tư duy chơi bóng, là thói quen của cơ thể, là tính cách... So với điều này, thì những lỗi thuần túy kỹ thuật có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều bởi Ruibo có lẽ đã định xong cách chơi của mình.
Điều này có chút lạ lẫm nếu ta nhìn lại ZJK, FZD, WCQ...khi còn teenage. Tuổi trẻ, bản chất phải là như vậy, phải có sự điên cuồng hoang dã, tinh thần ko biết sợ hãi, sự liều lĩnh quên mình. Muốn quả bóng thực sự bị vỡ ra, phải đánh vào nó, đánh thật mạnh, đánh thật tay, càng đánh càng vào thêm lực, điên rồ cho đến khi khô máu, mạo hiểm rồi lại mạo hiểm cho đến khi đầu đập vào tường... Ko có quả banh nào mà vỡ ra chỉ vì suy nghĩ cả ^^.