Nhớ cô thôn nữ năm nào
Có xa gì đâu, độ vài năm
Một em bé gái tuổi trăng rằm
Một mình một ngựa, len sương khói
Đi tìm, những bóng ảnh, và chơi
Cô ấy thường đeo vợt bóng bàn
Hai tay lúc lỉu những bóng sao
Da trắng, mắt mèo, môi đỏ thắm
Nhìn xa, ai cũng muốn, ... lại thăm
Thế rồi bụi xóa nhạt thời gian
Cô ấy đi đâu mất, trần gian
Bơ vơ một góc thơ đã cũ
Mà mộng người xưa, chả sợ tan
Hôm nay, lại có người nhắc đến
Nhớ cô, tôi nhắc, một đôi lời
Không biết ở đâu, người có nhớ
Ngập ngừng, môi cắn, chặt vào môi ...
TÔI