Nguyên tắc thì đơn giản nhưng phải thực hành nhiều: Đó là cảm nhận nhịp bóng.Đặt vấn đề nhờ mọi người chỉ giáo: Làm sao canh chủ động thời điểm tiếp xúc bóng.biết rằng nhu cầu đặt ra khi chơi đờ mi là tiếp xúc khi bóng đang lên, nhưng làm sao chủ động tiếp xúc đúng lại là cả 1 vấn đề. Phải có phương pháp nảo chứ nhỉ? Đề nghị mọi người chỉ giúp.
Nguyên tắc thì đơn giản nhưng phải thực hành nhiều: Đó là cảm nhận nhịp bóng.
Nói nôm na thế này nhé: Thấy nó vung vợt thì mình nhún chân, bóng vừa nảy lên thì mình ộp vợt vào, khớp lệnh như đàn ca sáo nhị. Muốn chủ động thì phải nhìn kỹ từ khi nó vung vợt, nhún chân để khởi động cơ thể, không nên đợi bóng sang mới vồ theo thì quá bị động. Nói thì đơn giản nhưng phải tập nhiều lắm mới cảm nhận được nhịp đánh. Khi hát karaoke cũng thế, nghe được nhịp phách thì mới vào đúng nhạc được. Ở đây là nhìn và nghe nhịp bóng rồi vào. Cứ đánh nghìn quả sẽ biết khi nào thì chuẩn. Xem người đánh chuẩn thì nhắm mắt nghe tiếng bóng là biết.
lâu, lâu, rồi sẽ quen. Nghe mừng quá, .Thường thì gà sẽ đánh lúc sớm quá, lúc muộn quá, lực đánh tiếp xúc không đều. Hãy cứ cố tình đánh sai theo 2 thái cực: thật sớm >< thật muộn; Thật mạnh >< thật nhẹ; Thật dày>< thật mỏng, vung vợt thật dài>< thật ngắn. Lâu rồi tự khắc điều chỉnh về mức ở giữa là ok.
Đánh nghìn quả! Đúng, đúng, đúng quá.
Mình cũng trình gà và đang phải sửa lại bộ chân, thời điểm tiếp xúc bóng. Hơn 1 năm rồi (trung bình tuần từ 1-2 buổi, buổi 1h tập với thày) mà vẫn còn lúc đực lúc cái. Lúc tốt có thể giật bóng tới 20 --30 bóng liền. Lúc sai thì chỉ vài bóng, . Vẫn còn đang cố.
Cái gọi là cảm giác chạm bóng, thời điểm tiếp xúc này thật sự là mệt đấy. Trình gà thì cứ chạm bóng vào bàn là sướng rồi. Muốn đúng như dân tập cơ bản tốt thì tốn nhiều mồ hôi.
lâu, lâu, rồi sẽ quen. Nghe mừng quá, .
btw: nhìn chữ kí của bác LuongPham thấy vui vui vì hqua ra CLB ko mang đồ. Mình mượn dc 1 cây thuần 729 (cốt +mặt) của ông chú. Oánh thấy bóng ko thiệt là mấy so với cốt đang dùng hàng ngày, chỉ có hơi rung và mặt vợt ko ma sát như mong muốn thôi,
Tôi hiểu câu hỏi của bạn gồm 2 ý: Thời điểm tiếp xúc bóng đờ mi và cách tiếp xúc như thế nào để cú đánh chuẩn.Đặt vấn đề nhờ mọi người chỉ giáo: Làm sao canh chủ động thời điểm tiếp xúc bóng.biết rằng nhu cầu đặt ra khi chơi đờ mi là tiếp xúc khi bóng đang lên, nhưng làm sao chủ động tiếp xúc đúng lại là cả 1 vấn đề. Phải có phương pháp nảo chứ nhỉ? Đề nghị mọi người chỉ giúp.
Đúng là chỉ có mỗi cách là thực hành nhiều thôi. Bóng bàn là môn thể thao của thực hành, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập thì mới giỏi được. Môn này gây nghiện là vì nguyên tắc thì dễ hiểu, dễ nói nhưng thông qua thực hành thì mỗi người sẽ đạt được đến một "cảnh giới" riêng, cảm nhận riêng. Và dù luyện tập bằng phương pháp gì, cảm nhận nó ra sao thì cuối cùng vẫn nói chuyện được với nhau. Tôi biết nhiều người nghĩ ra những phương pháp luyện rất hay, để tôi kể ra vài cách cho các bác tham khảo và bổ sung cho vui nhé:Tôi hiểu câu hỏi của bạn gồm 2 ý: Thời điểm tiếp xúc bóng đờ mi và cách tiếp xúc như thế nào để cú đánh chuẩn.
Về ý thứ nhất thì tôi thấy bạn Luong Pham trả lời dẫn dụ tương đối hợp lý dễ hiểu. Còn về ý thứ hai thì phụ thuộc vào rất nhiều vào cảm giác bóng của từng người - cái này có được do năng khiếu và kinh nghiệm của từng người. Ai có năng khiếu tốt thì chỉ cần nhìn xong là bắt chước khá ổn, còn không thì chỉ có mỗi cách là tập thực hành thật nhiều thôi.
Đúng là chỉ có mỗi cách là thực hành nhiều thôi. Bóng bàn là môn thể thao của thực hành, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập thì mới giỏi được. Môn này gây nghiện là vì nguyên tắc thì dễ hiểu, dễ nói nhưng thông qua thực hành thì mỗi người sẽ đạt được đến một "cảnh giới" riêng, cảm nhận riêng. Và dù luyện tập bằng phương pháp gì, cảm nhận nó ra sao thì cuối cùng vẫn nói chuyện được với nhau. Tôi biết nhiều người nghĩ ra những phương pháp luyện rất hay, để tôi kể ra vài cách cho các bác tham khảo và bổ sung cho vui nhé:
- Buộc tạ vào chân và tập di chuyển ngang.
- Cầm vợt xuống bể bơi giật không bóng chống nước không xoáy. =))
- Cầm vợt sắt/tạ tay/chày/cục gạch giật n cái liên tục kết hợp di chuyển không bóng.
- Buộc dây chun vào chân tay và giật giãn chun.
- Cầm vợt ra đứng cạnh đống sỏi, tung từng viên lên và "giật xung" trái phải hai càng.
- Cầm vợt ra hàng rào và giật tiếp xúc mỏng vào từng chiếc lá ở các độ cao khác nhau kết hợp hạ trọng tâm và di chuyển.
Mời các bác bổ sung những phương pháp tập luyện kỳ dị và hiệu quả nhất để mọi người cùng tiến đến cảnh giới cao nhất của bản thân trong môn thể thao gây nghiện không kém heroin này nào.
Hơn cả đan mêĐúng là chỉ có mỗi cách là thực hành nhiều thôi. Bóng bàn là môn thể thao của thực hành, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập thì mới giỏi được. Môn này gây nghiện là vì nguyên tắc thì dễ hiểu, dễ nói nhưng thông qua thực hành thì mỗi người sẽ đạt được đến một "cảnh giới" riêng, cảm nhận riêng. Và dù luyện tập bằng phương pháp gì, cảm nhận nó ra sao thì cuối cùng vẫn nói chuyện được với nhau. Tôi biết nhiều người nghĩ ra những phương pháp luyện rất hay, để tôi kể ra vài cách cho các bác tham khảo và bổ sung cho vui nhé:
- Buộc tạ vào chân và tập di chuyển ngang.
- Cầm vợt xuống bể bơi giật không bóng chống nước không xoáy. =))
- Cầm vợt sắt/tạ tay/chày/cục gạch giật n cái liên tục kết hợp di chuyển không bóng.
- Buộc dây chun vào chân tay và giật giãn chun.
- Cầm vợt ra đứng cạnh đống sỏi, tung từng viên lên và "giật xung" trái phải hai càng.
- Cầm vợt ra hàng rào và giật tiếp xúc mỏng vào từng chiếc lá ở các độ cao khác nhau kết hợp hạ trọng tâm và di chuyển.
Mời các bác bổ sung những phương pháp tập luyện kỳ dị và hiệu quả nhất để mọi người cùng tiến đến cảnh giới cao nhất của bản thân trong môn thể thao gây nghiện không kém heroin này nào.
Mòn này các cụ hay gọi là cảm giác , ví như trước đây khi em đi học lái xe, ngồi trong cái hộp xung quanh là mấy cái "cửa sổ kính" bé tẹo xe cộ xung quanh thì phi ầm ầm, cảm thấy người ướt nhẹp vì mồ hôi, chả biết căn đường sao cho không đâm vào phương tiện xung quanh, em quay sang hỏi thầy, thầy phám cứ lái nhiều thì nó có "Cảm giác", thì rõ là vậy rồi còn giề , kể mà thầy bẩu chân trái mày đang ở trên trên trục bánh xe bên lái thì có khi em nhận thức được "cám gác" nhanh hơn chút . Bàn về bóng bàn, em chơi rất gà nhưng em mạnh dạn chém về quá trình đi tìm cảm giác của em như sau ạ, em gả sử HLV của các cụ hoặc các cụ nhòm trên youtube và các cụ đã tập được động tác (chi bàn về tay, chưa bàn về tư thế ) chuẩn rồi nhưng khi trả giao bóng thì quả được quả không và các cụ kết luận là do cảm giác bóng (đúng quá còn gì), Theo em vấn đề là do động tác (Tay) có thể chuẩn rồi nhưng vị trí đứng rồi tư thế đứng đếch chuẩn, cài này lại liên quan đến bộ chân khi di chuyển, nhìn họ giao bóng nhanh và dài hay chậm và ngắn ... mình rẽ quyết định lùi bước dài hay bước ngắn tiến cũng vậy bước dài hay bước ngắn, rồi còn cheo chéo, chênh chếch... nói nôm là di chuyến được đến vị trí thuận lợi và chân vừa chạm đất là oánh ngay (Cụ Đường Kiến Quân nói thế chứ đếch phải em), em thấy cái món bóng nhựa này khi bàn đến cảm giác là ta bàn đến chân, tay, mắt... thậm chí cả mồm nữa hay hiện tại em còn đang bàn đến cả bàn phím đới . Vì nó phức tạp nên cứ việc nói là do cảm giác cho nó "nhanh" và "nhàn". Chém vài câu cho vui vậy thôi chứ như em già cóc đế mời tìm lại được niềm vui trong bòng bàn thì em tập cái mà cá cụ vưỡn gọi là cảm giác bằng cách oánh chậm, oánh nhẹ khi nào thấy tốt thì tăng lực dần dần và chọn vợt chậm cho rễ kiểm soát (Cũng là cảm giác đới) Vài lời chém nhảm mong các cụ chỉ giáoNguyên tắc thì đơn giản nhưng phải thực hành nhiều: Đó là cảm nhận nhịp bóng.
Nói nôm na thế này nhé: Thấy nó vung vợt thì mình nhún chân, bóng vừa nảy lên thì mình ộp vợt vào, khớp lệnh như đàn ca sáo nhị. Muốn chủ động thì phải nhìn kỹ từ khi nó vung vợt, nhún chân để khởi động cơ thể, không nên đợi bóng sang mới vồ theo thì quá bị động. Nói thì đơn giản nhưng phải tập nhiều lắm mới cảm nhận được nhịp đánh. Khi hát karaoke cũng thế, nghe được nhịp phách thì mới vào đúng nhạc được. Ở đây là nhìn và nghe nhịp bóng rồi vào. Cứ đánh nghìn quả sẽ biết khi nào thì chuẩn. Xem người đánh chuẩn thì nhắm mắt nghe tiếng bóng là biết.
Thường thì gà sẽ đánh lúc sớm quá, lúc muộn quá, lực đánh tiếp xúc không đều. Hãy cứ cố tình đánh sai theo 2 thái cực: thật sớm >< thật muộn; Thật mạnh >< thật nhẹ; Thật dày>< thật mỏng, vung vợt thật dài>< thật ngắn. Lâu rồi tự khắc điều chỉnh về mức ở giữa là ok.
Gọi là nghiện cho nó "dung dị" cụ ơiHơn cả đan mê
bác nói rất đúng. em thật sự rất ấn tượng. cho em mượn câu nói của bác nhaĐúng là chỉ có mỗi cách là thực hành nhiều thôi. Bóng bàn là môn thể thao của thực hành, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập thì mới giỏi được. Môn này gây nghiện là vì nguyên tắc thì dễ hiểu, dễ nói nhưng thông qua thực hành thì mỗi người sẽ đạt được đến một "cảnh giới" riêng, cảm nhận riêng. Và dù luyện tập bằng phương pháp gì, cảm nhận nó ra sao thì cuối cùng vẫn nói chuyện được với nhau. Tôi biết nhiều người nghĩ ra những phương pháp luyện rất hay, để tôi kể ra vài cách cho các bác tham khảo và bổ sung cho vui nhé:
- Buộc tạ vào chân và tập di chuyển ngang.
- Cầm vợt xuống bể bơi giật không bóng chống nước không xoáy. =))
- Cầm vợt sắt/tạ tay/chày/cục gạch giật n cái liên tục kết hợp di chuyển không bóng.
- Buộc dây chun vào chân tay và giật giãn chun.
- Cầm vợt ra đứng cạnh đống sỏi, tung từng viên lên và "giật xung" trái phải hai càng.
- Cầm vợt ra hàng rào và giật tiếp xúc mỏng vào từng chiếc lá ở các độ cao khác nhau kết hợp hạ trọng tâm và di chuyển.
Mời các bác bổ sung những phương pháp tập luyện kỳ dị và hiệu quả nhất để mọi người cùng tiến đến cảnh giới cao nhất của bản thân trong môn thể thao gây nghiện không kém heroin này nào.
Xin mời tự nhiên!bác nói rất đúng. em thật sự rất ấn tượng. cho em mượn câu nói của bác nha
Mòn này các cụ hay gọi là cảm giác , ví như trước đây khi em đi học lái xe, ngồi trong cái hộp xung quanh là mấy cái "cửa sổ kính" bé tẹo xe cộ xung quanh thì phi ầm ầm, cảm thấy người ướt nhẹp vì mồ hôi, chả biết căn đường sao cho không đâm vào phương tiện xung quanh, em quay sang hỏi thầy, thầy phám cứ lái nhiều thì nó có "Cảm giác", thì rõ là vậy rồi còn giề , kể mà thầy bẩu chân trái mày đang ở trên trên trục bánh xe bên lái thì có khi em nhận thức được "cám gác" nhanh hơn chút . Bàn về bóng bàn, em chơi rất gà nhưng em mạnh dạn chém về quá trình đi tìm cảm giác của em như sau ạ, em gả sử HLV của các cụ hoặc các cụ nhòm trên youtube và các cụ đã tập được động tác (chi bàn về tay, chưa bàn về tư thế ) chuẩn rồi nhưng khi trả giao bóng thì quả được quả không và các cụ kết luận là do cảm giác bóng (đúng quá còn gì), Theo em vấn đề là do động tác (Tay) có thể chuẩn rồi nhưng vị trí đứng rồi tư thế đứng đếch chuẩn, cài này lại liên quan đến bộ chân khi di chuyển, nhìn họ giao bóng nhanh và dài hay chậm và ngắn ... mình rẽ quyết định lùi bước dài hay bước ngắn tiến cũng vậy bước dài hay bước ngắn, rồi còn cheo chéo, chênh chếch... nói nôm là di chuyến được đến vị trí thuận lợi và chân vừa chạm đất là oánh ngay (Cụ Đường Kiến Quân nói thế chứ đếch phải em), em thấy cái món bóng nhựa này khi bàn đến cảm giác là ta bàn đến chân, tay, mắt... thậm chí cả mồm nữa hay hiện tại em còn đang bàn đến cả bàn phím đới . Vì nó phức tạp nên cứ việc nói là do cảm giác cho nó "nhanh" và "nhàn". Chém vài câu cho vui vậy thôi chứ như em già cóc đế mời tìm lại được niềm vui trong bòng bàn thì em tập cái mà cá cụ vưỡn gọi là cảm giác bằng cách oánh chậm, oánh nhẹ khi nào thấy tốt thì tăng lực dần dần và chọn vợt chậm cho rễ kiểm soát (Cũng là cảm giác đới) Vài lời chém nhảm mong các cụ chỉ giáo