caykhewinter
Thượng Tá
Tôi tham gia diễn đàn bóng bàn năm 2013. Dạo ấy, topic BTTA mới chập chững định hình. Dr Matchetzoola vừa làm thuyền trưởng, vừa làm thủy thủ, vất vả lèo lái con thuyền Huynh đệ vượt bể cả của gian lao, tìm một bến đỗ bình yên. Cảm thông với nỗi nhọc nhằn và sự cô đơn của người "đứng mũi chịu sào", tôi cùng một số AE khác vào hộ vệ. Vào rồi ra không được nữa.
Ngày ấy, mỗi thành viên Diễn đàn phải lột xác từ thành viên mới (new member), đến thành viên (member), rồi thành viên danh tiếng (well-known member). Vì là người mới, mỗi ngày tôi háo hức lội ngược lội xuôi để tán gẫu, chém gió, nói chuyện phiếm, bình luận, xin ý kiến, đăng hình, đăng video, đăng bài viết về mọi ngóc ngách của bóng bàn có lúc đến 2h sáng mới đi ngủ.
Kết quả thu được là một giỏ những nỗi niềm. Tôi biết thế nào cốt nảy, cốt kiểm soát, mặt mod, mặt gai, mặt anti; tôi cũng biết giá một số loại cốt vợt, giá mod và một số phụ kiện cùng nguồn gốc, tính năng của nó. Vài cái tên lạ thành quen; một số người ở phương xa thành bạn. Nỗi niềm, tâm sự, kinh nghiệm và sự hiểu biết của tôi thành câu chữ. Tôi gửi đi và nhận được lời động viên, an ủi, sẻ chia từ những thành viên khác của diễn đàn. Lâu lâu lại có những chuyến giao lưu, trao đổi ... bất ngờ mà ý vị; lắm lúc lại thấy tức anh ách cần tiếp tục thảo luận, chém gió để vấn đề càng sáng tỏ, để người càng hiểu người, gần người hơn. Lâu dần, những hoạt động đó thành thói quen khó giã từ. Tôi lại lên diễn đàn để xem hôm nay có gì mới.
Một ngày, tôi bất ngờ được Ban quản trị phong hàm đại úy. Tôi đem điều ấy nói với chú em trong ngành công an. Đáp lại lời tôi chỉ là cái cười khẩy khô, lạnh, ánh mắt vừa xa, vừa gần, vẻ mặt thấp thoáng vài tia nắng và làn sương mờ ảo, chua nghĩa. Tôi về, không hỏi, không bình luận nhưng thái độ của chú em làm tôi mất ngủ.
Tôi biết, chú phấn đấu rất nhiều mới được vào ngành và lĩnh lương đại úy như ngày nay. Tôi cũng biết trong lực lượng vũ trang, có người là quân nhân chuyên nghiệp, có người là sĩ quan tác nghiệp, có người là sĩ quan cấp chiến thuật, có người là sĩ quan cấp chiến lược. Tiêu chuẩn để phong quân hàm lắm khắt khe. Chế độ đãi ngộ dành cho người đeo các loại quân hàm cũng khác nhau nhưng cơ bản là cao hơn so với người cùng trình độ, năng lực, năm công tác ở phần lớn các ngành khác trong hệ thống các cơ quan hành chính, sự nghiệp.
Có buâng khâng, có ưu tư nhưng rồi gánh nặng cơm áo gạo tiền và ngọn gió của cuộc đời thực thổi bay những nỗi niềm. Tôi phải lao vào cuộc sống, tìm cho mình một ngã rẽ sinh tồn. Lâu dần, tôi quên bẵng mình được phong quân hàm gì...., có gì đằng sau cái quân hàm ấy...
Tuần trước, nghe đâu lại có người tranh luận về đề tài tướng, tá và cấp bậc của diễn đàn; nghe đâu lại có người đang phấn đấu để được phong đại úy; tiếng ly cốc chạm liên hồi; lời tranh luận cứ sôi nổi, rôm rả, náo nhiệt. Chưa thấy tiêu chuẩn và các điều kiện khác .... thế nào, chỉ thấy người bạn cùng chơi bóng bàn của tôi lặng lẽ nâng cốc bia thở dài. Đêm ấy tôi say; sáng dậy bạn tôi bảo đắng miệng. Trên đường đi tìm cái gì lót dạ cho ngày mới, chúng tôi gặp một bác quân phục gọn gàng, cầu vai đại úy vụt qua. Nhìn xuống, thấy áo mình phong phanh quá, lại chẳng có cái cầu vai nào cả. Chợt nghĩ mình cũng từng là đại úy....
Ngày ấy, mỗi thành viên Diễn đàn phải lột xác từ thành viên mới (new member), đến thành viên (member), rồi thành viên danh tiếng (well-known member). Vì là người mới, mỗi ngày tôi háo hức lội ngược lội xuôi để tán gẫu, chém gió, nói chuyện phiếm, bình luận, xin ý kiến, đăng hình, đăng video, đăng bài viết về mọi ngóc ngách của bóng bàn có lúc đến 2h sáng mới đi ngủ.
Kết quả thu được là một giỏ những nỗi niềm. Tôi biết thế nào cốt nảy, cốt kiểm soát, mặt mod, mặt gai, mặt anti; tôi cũng biết giá một số loại cốt vợt, giá mod và một số phụ kiện cùng nguồn gốc, tính năng của nó. Vài cái tên lạ thành quen; một số người ở phương xa thành bạn. Nỗi niềm, tâm sự, kinh nghiệm và sự hiểu biết của tôi thành câu chữ. Tôi gửi đi và nhận được lời động viên, an ủi, sẻ chia từ những thành viên khác của diễn đàn. Lâu lâu lại có những chuyến giao lưu, trao đổi ... bất ngờ mà ý vị; lắm lúc lại thấy tức anh ách cần tiếp tục thảo luận, chém gió để vấn đề càng sáng tỏ, để người càng hiểu người, gần người hơn. Lâu dần, những hoạt động đó thành thói quen khó giã từ. Tôi lại lên diễn đàn để xem hôm nay có gì mới.
Một ngày, tôi bất ngờ được Ban quản trị phong hàm đại úy. Tôi đem điều ấy nói với chú em trong ngành công an. Đáp lại lời tôi chỉ là cái cười khẩy khô, lạnh, ánh mắt vừa xa, vừa gần, vẻ mặt thấp thoáng vài tia nắng và làn sương mờ ảo, chua nghĩa. Tôi về, không hỏi, không bình luận nhưng thái độ của chú em làm tôi mất ngủ.
Tôi biết, chú phấn đấu rất nhiều mới được vào ngành và lĩnh lương đại úy như ngày nay. Tôi cũng biết trong lực lượng vũ trang, có người là quân nhân chuyên nghiệp, có người là sĩ quan tác nghiệp, có người là sĩ quan cấp chiến thuật, có người là sĩ quan cấp chiến lược. Tiêu chuẩn để phong quân hàm lắm khắt khe. Chế độ đãi ngộ dành cho người đeo các loại quân hàm cũng khác nhau nhưng cơ bản là cao hơn so với người cùng trình độ, năng lực, năm công tác ở phần lớn các ngành khác trong hệ thống các cơ quan hành chính, sự nghiệp.
Có buâng khâng, có ưu tư nhưng rồi gánh nặng cơm áo gạo tiền và ngọn gió của cuộc đời thực thổi bay những nỗi niềm. Tôi phải lao vào cuộc sống, tìm cho mình một ngã rẽ sinh tồn. Lâu dần, tôi quên bẵng mình được phong quân hàm gì...., có gì đằng sau cái quân hàm ấy...
Tuần trước, nghe đâu lại có người tranh luận về đề tài tướng, tá và cấp bậc của diễn đàn; nghe đâu lại có người đang phấn đấu để được phong đại úy; tiếng ly cốc chạm liên hồi; lời tranh luận cứ sôi nổi, rôm rả, náo nhiệt. Chưa thấy tiêu chuẩn và các điều kiện khác .... thế nào, chỉ thấy người bạn cùng chơi bóng bàn của tôi lặng lẽ nâng cốc bia thở dài. Đêm ấy tôi say; sáng dậy bạn tôi bảo đắng miệng. Trên đường đi tìm cái gì lót dạ cho ngày mới, chúng tôi gặp một bác quân phục gọn gàng, cầu vai đại úy vụt qua. Nhìn xuống, thấy áo mình phong phanh quá, lại chẳng có cái cầu vai nào cả. Chợt nghĩ mình cũng từng là đại úy....
Last edited: