Hà Nội 12 mùa hoa!

Trạng .... CÁ

Đại Tá
bó tay chấm cơm
Chỗ này chắc Thơm nó chưa hiểu, anh giải thích nhé:
QHKH là một chức danh, xuất phát từ ngân hàng mà ra, chỉ Cán bộ làm tín dụng, tên đầy đủ là Chuyên viên Quan hệ Khách hàng.
Còn QUAN HỆ VỚI KHÁCH HÀNG là bọn anh nói trẹo ra để ... trêu nhau thôi, thêm từ VỚI vào lôi thôi lắm đấy nhé.
Không biết không có tội, tha cho cô @tibhar_vn lần này nhé, mai anh là anh cô thôi, không làm Khách hàng nữa đâu
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Trước nhà anh vẫn nói đùa thế này:

Vợ chồng em làm ở gần Bễn Xe Gia Lâm, ngay ngã tư ạ, sáng em chở vợ sang, chiều em đưa về.
Vợ em làm tiền, em Quan hệ với Khách hàng.

giải thích: Bọn anh làm VCB, ngay ngã tư Nguyễn Sơn - Nguyễn Văn Cứ, gần Bến xe Gia Lâm, làm cùng phòng nên đi chung xe máy, anh đèo chị đi làm.
Vợ anh làm Ngân quỹ (tức là chuyên đếm tiền, thu tiền, cân đối quỹ đầu và cuối ngày)(hồi đó chưa có Thủ quỹ chuyên nghiệp nên Teller phải thay nhau làm quỹ), anh làm Cán bộ QHKH.

Vui không ?:p
 

nvh78

Đại Tá
Chỗ này chắc Thơm nó chưa hiểu, anh giải thích nhé:
QHKH là một chức danh, xuất phát từ ngân hàng mà ra, chỉ Cán bộ làm tín dụng, tên đầy đủ là Chuyên viên Quan hệ Khách hàng.
Còn QUAN HỆ VỚI KHÁCH HÀNG là bọn anh nói trẹo ra để ... trêu nhau thôi, thêm từ VỚI vào lôi thôi lắm đấy nhé.
Không biết không có tội, tha cho cô @tibhar_vn lần này nhé, mai anh là anh cô thôi, không làm Khách hàng nữa đâu
Lùi 1 bước hay tiến 1 bước để tránh khỏi phải QUAN HỆ
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Lại một nhành Hoa
Lại một lần
Lại một u sầu
Tội một thân
Úa một cành xanh
Đen một nhụy
Ai cười, ai khóc
Biết thanh tân ...
 

tibhar_vn

Thượng Tá
Em lập topic này ra ngày đầu năm chỉ nhằm mục đích anh em trao đổi, chia sẻ thêm 1 cái nhìn theo cách mới về Hà Nội. Có đùa vui, tếu táo 1 chút nhưng mong anh em đừng đẩy câu chuyện đi quá xa làm mất đi sự tinh tế và ý nghĩa ban đầu.
Chỉ là một câu nói vô tình thôi, vẫn biết là anh em trên diễn đàn có thể bông đùa với nhau cho vui, nhưng hình như mọi việc đang đi hơi xa, xuất phát từ câu nói không sát ý. Cá nhân em cảm thấy có 1 chút buồn và cảm thấy sự thiếu tinh tể và tôn trọng...
 

tibhar_vn

Thượng Tá
Sự tích hoa Phượng.

Ngày xưa, xưa lắm, ở một vùng đất đồi kia, có một ông thầy dạy võ nổi tiếng về tài đánh kiếm. Vợ ông chết sớm, ông thương vợ, không lấy ai nữa nên ông không có con. Ông đi xin năm người con trai mồ côi ở trong vùng về làm con nuôi. Ngoài những giờ luyện võ, ông lại cho năm người đi học chữ, vì ông muốn năm người cùng giỏi võ, giỏi văn.

Tuổi năm người con xấp xỉ ngang nhau. Năm ấy, họ chỉ mới mười ba, mười bốn... Người nào học cũng khá và tài múa kiếm thì nổi tiếng khắp vùng. Ai cũng dễ nhận được họ vì ông sắm cho năm người năm bộ quần áo màu đỏ, để mặc ra đường. Thương bố nuôi nên năm người con rất biết nhường nhịn nhau và yêu quý mọi người trong làng... Năm ấy trong nước có loạn. Giặc ngoài kéo vào. Nhà cháy, người chết. Tiếng kêu khóc và lòng oán giận cứ lan dần, lớn dần. Đâu cũng đồn tên tướng giặc có sức khỏe kỳ lạ. Chỉ cần đạp nhẹ một cái cũng làm bật gốc được một thân cây to. Hắn lại sử dụng một cây thương dài và nặng, đâm chết từng xâu người một cách dễ dàng. Mọi người còn đồn thêm rằng hắn sở dĩ khỏe như vậy là vì hắn thích ăn thịt sống và đặc biệt hơn nữa là chỉ thích ăn toàn xôi gấc chứ không thích ăn cơm, mỗi lần hắn ăn hàng chục cân thịt cùng với một nong xôi gấc lớn. Người thầy dạy võ ở vùng đất đồi nọ định xin vua đi đánh giặc thì ngã ra ốm. Tay chân ông bị co quắp cả lại. Cụ lang giỏi nhất vùng đến xem bệnh và chỉ biết là ông uống phải thuốc độc. Ai cũng nghi tên tướng giặc đã ngầm cho những kẻ chân tay của hắn đi tìm giết trước những người tài giỏi trong nước. Người thầy dạy võ vừa uống thuốc, vừa ngày đêm ra sức tập luyện để tay chân mình lại cử động được như xưa. Một buổi sáng, tên tướng giặc bất thình lình phóng ngựa, dẫn quân lính của hắn kéo ập vào làng.

Hắn thấy ông thầy dạy võ đang lấy chân đạp vào một gốc cây sung to. Cây sung lúc đầu bị rung khe khẽ, rồi mỗi lúc rung một mạnh hơn. Sau đó, ông nhấc một cái cối đá to đưa lên, đưa xuống, vẻ còn mệt nhọc. Tên tướng giặc cười phá lên rồi xuống ngựa giơ chân đạp nhẹ vào thân cây sung. Thế là cây sung bị gãy ngang và ào ào đổ xuống. Hắn lại nhẹ nhàng đưa một tay tóm lấy cái cối đá ném vứt đi, như ta ném một hòn gạch con và cho rơi ùm xuống cái ao lớn gần đấy. Hắn gọi mấy tên quân đến trói chặt ông thầy dạy võ lại rồi bảo:

-Tao nghe mày muốn đi đánh tao phải không? Bây giờ thì mạng mày nằm trong tay tao rồi! Muốn sống thì hãy giết một con bò tơ, lọc năm mươi cân thịt ngon nhất, nấu một nong xôi gấc rồi mang đến chỗ ta đóng quân ở trên ngọn đồi giữa làng. Phải đội trên đầu mà đi chứ không được gánh. Đi luôn một mạch, không được dừng lại hay đặt xuống nghỉ. Đội thịt đến trước! Đội xôi đến sau!

Nói xong hắn ra lệnh cởi trói cho ông. người thầy dạy võ giận tím ruột, tím gan nhưng chẳng nói gì. Lúc ấy năm người con đang đi vắng, họ phải đi học chữ xa làng và lại sắp đến mùa thi. Không ai dám rời cái bút cái nghiên. Nhưng vừa nghe tin giặc kéo đến làng, họ lập tức đeo gươm vào người mà xin thầy cho về. Về đến nhà, nghe bố kể chuyện lại, năm người con nổi giận muốn chạy đi tìm tên tướng giặc hung ác để giết ngay. Người bố liền khuyên:

-Không được! Lúc nào quân lính của hắn cũng vây quanh, khó mà đến gần. Ngọn thương của hắn lại có thể đâm chết người từ rất xa. Các con cứ bình tĩnh, ta đã có cách khử nó! Người cha đi vay tiền mua một con bò tơ, mổ thịt rồi lọc lấy năm mươi cân thịt ngon nhất để vào một cái nia to. Ông lại đi vay ba gánh nếp trắng, đi xin ba chục quả gấc đỏ, nấu một chục nồi xôi thật dẻo. Ông đội nia thịt bò tơ đến trước. Chân ông còn đau, năm mươi cân thịt đội trên đầu không phải là nhẹ. Ông đội nia đi, mồ hôi vã ra đầy trán. Tên tướng giặc thấy ông đội thịt đến, mồm cứ nuốt nước bọt ừng ực. Hết nuốt nước bọt ừng ực, hắn lại khoái trá cười to. Còn người đội thịt thì bấm ruột chịu đựng và nghĩ thầm: "Cho mày cứ cười rồi mày sẽ biết..." Tên tướng giặc cười nhận thịt xong quát to lên và giục:

-Còn nong xôi nữa, mày về đội đến đây ngay! Người thày dạy võ lại về đội nong xôi đến. Nong xôi to và nặng hơn nia thịt nhiều. Nhưng xôi nấu ngon và nhìn đẹp quá. Ông đội nong xôi đi đến đâu, ở đó cứ thơm lừng. Mới đi được nửa đường, mồ hôi ông đã vã ra đầy mặt, đầy người. Đôi chân ông mỗi lúc một yếu, cứ run lẩy bẩy. Cái cổ cứ như muốn gãy gập lại. ông vẫn bặm môi, cắn răng và bắt đầu leo lên đồi. Tuy mệt lử nhưng đôi mắt ông sáng quắc và lòng ông rất vui. Ông tự nhủ: "Gắng lên! Chỉ cần một lúc nữa, một lúc nữa..." Tên tướng giặc ngồi trên cao theo dõi, vừa hả dạ, vừa lo lắng. Hắn nghĩ: "Thằng này không bị thuốc độc của ta thì khó mà trị được nó. Mà ngay bây giờ, hắn vẫn là một tay đáng sợ". Cái nong xôi gấc to lớn, thơm lừng vẫn lù lù tiến lên đồi. Mặt người đội xôi tái hẳn lại. Chỉ có đôi mắt. Đôi mắt vẫn sáng quắc. Nong xôi có lúc lảo đảo, ngả nghiêng, nhưng liền đó lại gượng lại, rồi nhích dần lên. Tên tướng giặc vội giật lấy thanh gươm của tên lính hầu rồi đứng phắt dậy, phóng gươm đi. Đường gươm sáng rực lên như một tia chớp, cắm vào bụng người thầy dạy võ làm ông chực gục xuống. Nhưng ông đã gượng đứng thẳng lên và đưa tay rút lưỡi gươm ra, phóng lại vào ngực kẻ thù. Tên giặc tránh được.

Bỗng từ trong nong xôi, năm người con nằm quây tròn được xôi phủ kín, đã vung kiếm nhảy ra và như năm làn chớp đâm phập cả vào ngực tên giặc ác. Tên tướng giặc không chống đỡ kịp, rú lên một tiếng rung cả ngọn đồi rồi ngã vật xuống. Thấy tướng đã chết, bọn lính giặc hoảng quá, kéo nhau chạy bán sống bán chết. Dẹp giặc xong, năm người con trai trở về ôm lấy xác người bố nuôi khóc vật vã mấy ngày liền. Cả làng cùng năm người con lo chuyện chôn cất rất chu đáo. Dân làng mỗi người một nắm đất đắp cho ngôi mộ ông thày cao lên. Thương bố nuôi, năm người con lại trồng quanh khu mộ năm gốc cây con, một giống cây có lá đẹp như thêu và có nhiều bóng mát. Hàng năm, đến ngày giỗ bố, họ lại đem áo đỏ ra mặc. Họ nhớ tiếc người thầy dạy võ đã có công giết giặc cứu dân. Đến lúc năm người lần lượt chết đi thì năm cái cây họ trồng quanh khu mộ người bố cũng lần lượt ra hoa màu đỏ thắm, đúng vào ngày giỗ người thầy dạy võ. Hoa đỏ như muốn nói với mọi người rằng: tuy chết đi, nhưng năm người con vẫn yêu thương người bố nuôi và hàng năm đến mùa giỗ bố, họ lại mặc áo đỏ để tưởng nhớ người đã khuất... Hoa có năm cánh đỏ rực và nhìn cả cây hoa nở rộ, người ta thấy giống như một mâm xôi gấc. Cái mâm xôi ngày nào người bố đã giấu năm người con trong đó và đội đi giết giặc. Đó là cây hoa Phượng ngày nay. Mỗi năm, khi mùa Hè đến, mùa thi đến, hoa Phượng lại nở đỏ đầy cây, đầy trời. Khi mùa Hè qua, trên khắp các cành cây, người ta lại thấy hiện ra những quả Phượng dài như những thanh gươm của năm người con trai ngày trước...


 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Sorry nhóc nhé, anh khởi đầu chuyện đó, xin lỗi em nhé.
Các bác đừng nhắc lại chuyện cũ nhé, vui thôi mà, không trêu cái cớ ấy nữa nhé, kiểu gì em chả tìm thêm được cớ khác, các bác yên tâm nhớn. Rất cám ơn cô @tibhar_vn đã không giận.
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Anh @meoluoitmb ơi, em nó còn nhỏ, chưa đủ trải để hiểu hết mọi chuyện đời mà, hơn nữa, anh biết cái nghề kinh doanh rồi đó, bạc lắm, và nhục nữa. Đỡ được nhau tí nào hay tí đó, bác lại còn chất than vào đốt nữa thì anh em mình lại thành người xử tệ đó anh.

Em cắn rơm cắn cọ em ... vái anh 3 vái, đừng để chuyện cũ làm bận cái lòng mình, anh nhé.

Đấng nam nhi như cột giữa trời
Gió hay bão chỉ mình ta vững trãi
Biểu hiện đó, lạnh lùng không sợ hãi
Chỉ có lòng ta, ta sợ chính lòng ta

Sợ mềm yếu trước cảnh bụi can qua
Sợ tình cảm động run lòng trắc ẩn
Sợ con gió mai vô tình như dấu ấn
Khắc chìm vào, cột đá lại lòng ... tơ

Ta sợ chi, ta sợ những giấc mơ
Cứ thấu đáu vào niềm vui xót lại
Sợ sức trẻ, không hiểu lòng dày dãi
Sợ ngựa hoang, không biết ngựa chiến này

Thôi, mọi sự kệ cứ như mây bay
Nghìn năm trước, nghìn năm sau, vẫn đó
Ta, cột đá trơ trơ tưởng như không thể có
Mà vẫn mòn, vì ánh nắng, gió chiều ... thơ ...
 

VR46

Đại Tá
Em lập topic này ra ngày đầu năm chỉ nhằm mục đích anh em trao đổi, chia sẻ thêm 1 cái nhìn theo cách mới về Hà Nội. Có đùa vui, tếu táo 1 chút nhưng mong anh em đừng đẩy câu chuyện đi quá xa làm mất đi sự tinh tế và ý nghĩa ban đầu.
Chỉ là một câu nói vô tình thôi, vẫn biết là anh em trên diễn đàn có thể bông đùa với nhau cho vui, nhưng hình như mọi việc đang đi hơi xa, xuất phát từ câu nói không sát ý. Cá nhân em cảm thấy có 1 chút buồn và cảm thấy sự thiếu tinh tể và tôn trọng...
Hãy là em của ngày hôm qua rất vui rất gần
Đừng là em của ngày hôm nay cứng đơ ko mềm.
Ú ù
 

VR46

Đại Tá
Đêm đã về khuya mà ông ĐT này vẫn nhảy vào đây đòi QH.Chắc là gặp đèn đỏ hay sao ấy>
Comment kiểu này vỡ chợ.
@tibhar_vn ơi giờ mình bàn đến mùi hoa hoặc nhuỵ hoa đi em. Tập trung chuyên môn em nhé. Anh thì thích mùi hoa sen, còn @Red Arc thì thích mùi của hoa Ngũ Vị. @Trạng .... CÁ@meoluoitmb thì thích các loại hoa đêm cỏ độc. Em thì sao ?
 

nvh78

Đại Tá
Em lập topic này ra ngày đầu năm chỉ nhằm mục đích anh em trao đổi, chia sẻ thêm 1 cái nhìn theo cách mới về Hà Nội. Có đùa vui, tếu táo 1 chút nhưng mong anh em đừng đẩy câu chuyện đi quá xa làm mất đi sự tinh tế và ý nghĩa ban đầu.
Chỉ là một câu nói vô tình thôi, vẫn biết là anh em trên diễn đàn có thể bông đùa với nhau cho vui, nhưng hình như mọi việc đang đi hơi xa, xuất phát từ câu nói không sát ý. Cá nhân em cảm thấy có 1 chút buồn và cảm thấy sự thiếu tinh tể và tôn trọng...
Sorry nhé!Hãy để các mùa hoa nở hết đi em ơi!
 

nvh78

Đại Tá
Anh @meoluoitmb ơi, em nó còn nhỏ, chưa đủ trải để hiểu hết mọi chuyện đời mà, hơn nữa, anh biết cái nghề kinh doanh rồi đó, bạc lắm, và nhục nữa. Đỡ được nhau tí nào hay tí đó, bác lại còn chất than vào đốt nữa thì anh em mình lại thành người xử tệ đó anh.

Em cắn rơm cắn cọ em ... vái anh 3 vái, đừng để chuyện cũ làm bận cái lòng mình, anh nhé.

Đấng nam nhi như cột giữa trời
Gió hay bão chỉ mình ta vững trãi
Biểu hiện đó, lạnh lùng không sợ hãi
Chỉ có lòng ta, ta sợ chính lòng ta

Sợ mềm yếu trước cảnh bụi can qua
Sợ tình cảm động run lòng trắc ẩn
Sợ con gió mai vô tình như dấu ấn
Khắc chìm vào, cột đá lại lòng ... tơ

Ta sợ chi, ta sợ những giấc mơ
Cứ thấu đáu vào niềm vui xót lại
Sợ sức trẻ, không hiểu lòng dày dãi
Sợ ngựa hoang, không biết ngựa chiến này

Thôi, mọi sự kệ cứ như mây bay
Nghìn năm trước, nghìn năm sau, vẫn đó
Ta, cột đá trơ trơ tưởng như không thể có
Mà vẫn mòn, vì ánh nắng, gió chiều ... thơ ...
Thơ hay hay thơ,hiểu đời,hiểu.. phụ nữ và ...nữa.!
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Hoa ngũ vị

Mỗi loài hoa riêng có một vị hương
Riêng em lại là loài hoa ngũ vị
Bởi lòng đau mà em cười vẫn thế
Ngũ vị hoa, bởi người, ngũ sắc đời

Chẳng phải hoa là đẹp anh ơi
Dẫu thân sạn, gốc cằn, nơi sỏi đá
Càng cằn cỗi, em lại càng gửi trả
Những thơm hương và ngọt mát, trong lành
 

Bình luận từ Facebook

Top