NTBB xin giới thiệu bài thảo luận của LI-XIAO-DONG, huấn luyện viên của đội tuyển bóng bàn Trung Quốc trong dịp làm việc với các đối tác châu Âu - ngày 14/11/2009.
Vì bài này khá dài, nên NTBB sẽ giới thiệu làm nhiều kỳ để anh chị em tham khảo.
Hồ sơ cá nhân Li-Xiao-dong:
- Huấn luyện viên trưởng của Liên đoàn bóng bàn Trung Quốc.
- Phó trưởng ban của Ủy ban Nghiên cứu Kỹ thuật.
- Huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Trung Quốc (huấn luyện viên trưởng đội tuyển nữ).
- 12 năm huấn luyện đội Bắc Kinh, 22 năm với đội tuyển quốc gia Trung Quốc.
- Chịu trách nhiệm phát triển đội tuyển vô địch giải thế giới và Olympic như Teng Yi, Wang Tao, Yan Sen, Wang Liqin, Wang Nan, Li Ju.v.v.
- Thực hiện nhiều phát kiến và nghiên cứu về lý thuyết bóng bàn, tham gia các hội thảo trong cộng đồng thể thao Trung Quốc, xuất bản nhiều bài tiểu luận trên các tạp chí chuyên nghiệp.
Làm thế nào để giành được chiến thắng trong bóng bàn hiện đại
(Li Xiao-dong)
Đại diện Liên đoàn Bóng bàn Trung Quốc, tôi rất vinh dự và vui mừng được ở đây chia sẻ ý tưởng với các đối tác châu Âu của chúng tôi. Đối với sự phát triển tích cực của bóng bàn ở châu Âu và trên thế giới, đây là hình thức hợp tác mang lại lợi ích to lớn. Hôm nay đơn giản là một sự khởi đầu tuyệt vời. Tôi tin chắc rằng, với những nỗ lực từ tất cả các bạn, ước mơ và mục tiêu của chúng ta sẽ sớm trở thành hiện thực. Tôi sẽ nói chuyện về năm chủ đề sau đây.
I. Các giai đoạn phát triển bóng bàn
Bóng bàn đã được bắt đầu ở Anh vào đầu thế kỷ 20. Đó là một trò vui chơi giải trí khi rảnh rỗi cho tầng lớp quý tộc. Nó được xem như "quần vợt trên bàn ăn" và không được thực hiện một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, trong thế kỷ qua, với sự nỗ lực của các thế hệ “người chơi bóng bàn”, trò chơi giải trí tầm thường này đã phát triển thành một môn thể thao có tính cạnh tranh tuyệt vời mang tầm cỡ thế giới với những tác động cự kỳ to lớn. Có năm giai đoạn phát triển.
Giai đoạn đầu tiên: Thời kỳ của những người chơi rơ cắt (trước những năm 1920 – sau năm 1940).
Đó là thời kỳ được thống trị bởi phong cách chơi cắt bóng của các cầu thủ châu Âu, nhấn mạnh đến việc kiểm soát bóng và phòng thủ. Môn thể thao bóng bàn lúc này đang ở giai đoạn bắt đầu và khám phá. Nó được đặc trưng bởi các loạt đánh bóng qua lại kéo dài thời gian, thiết bị nghèo nàn, thời gian chơi lâu, và tính đối đầu yếu. Nó không đòi hỏi nhiều sức lực và hầu hết người chơi chỉ cần đẩy (gò – ND) và cắt bóng.
Giai đoạn thứ hai: Kỷ nguyên giật bóng bằng vợt dọc (trước 1950 – sau 1950).
Phát minh người Nhật Bản về lối chơi giật một bên bằng vợt dọc là một động thái quan trọng mang lại sự kết thúc của một kỷ nguyên. Trò chơi đã rẽ theo một hướng khác. Tấn công đã thay thế cho phòng thủ. Các cú đánh đã trỡ nên tích cực và mạnh mẽ hơn. Việc khai sinh lối đánh này đã sớm phế truất một thời kỳ làm khuấy động toàn bộ thế giới bóng bàn và châu Âu.
Giai đoạn thứ ba: Thời kỳ tấn công nhanh bằng vợt dọc (đầu những năm 1960 – sau 1970).
Dựa trên lối đánh tích cực bền bỉ của người Nhật Bản, Trung Quốc đã phát triển phong cách riêng của họ với các cú tấn công nhanh bằng vợt dọc dán mút gai theo đặc trưng và tình huống của Trung Quốc. Phong cách chơi đã nhanh hơn và có nhiều kiểu đánh hơn. Đó là sự sáng tạo và năng động. Những ưu thế đã sớm thể hiện trong cuộc chiến giữa Trung Quốc và Nhật Bản. Cuối cùng, lối đánh đó đã dẫn đầu xu hướng và trở thành phong cách chủ đạo theo thời gian.
Giai đoạn thứ tư: Thời kỳ của cuộc đấu tay đôi giữa châu Âu và châu Á (cuối những năm 1970 – giữa những năm 90).
Sự trỗi dậy của phong cách châu Âu với các cú giật hai càng được đặc trưng bằng sự thành công của cuộc cách mạng của người châu Âu về lối đánh và chiến thuật. Phong cách đã được nâng cao và đem đến nhiều thuận lợi cho sự phát triển. Nó dẫn tới một cuộc đối đầu giữa châu Âu và châu Á. Hai phong cách chiến đấu, tương tác và học hỏi lẫn nhau. Nhiều cầu thủ lớn và sự cạnh tranh khốc liệt đã xuất hiện lên vũ đài bóng bàn. Đó là một thời kỳ thịnh vượng.
Giai đoạn thứ năm: Thời kỳ toàn cầu hóa (giữa những năm 1990 - nay).
Hiện nay, mặc dù Trung Quốc có một lợi ít lợi thế trong nhiều cuộc thi đấu, nhưng trên góc độ toàn bộ thế giới, đã có rất nhiều VĐV có trình độ kỹ thuật tương đương nhau. Khi một môn thể thao phát triển, mọi người cũng đã đạt đến một sự đồng thuận chung rằng môn thể thao này nên được chơi và được xem như là một môn thể thao biểu diễn. Sự hiểu biết và quan điểm của chúng ta về tốc độ, sức mạnh, độ xoáy và tính tích cực là giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Chúng ta có thể thấy rằng Boll, Samsonov, Wang Hao hay Wang Liqin có sự khác biệt nhau rất ít khi họ chơi với đầy đủ tiềm năng của mình. Để đạt được cùng một kết quả, chúng ta chỉ khác nhau ở đường đi.
(còn tiếp)
Vì bài này khá dài, nên NTBB sẽ giới thiệu làm nhiều kỳ để anh chị em tham khảo.
Hồ sơ cá nhân Li-Xiao-dong:
- Huấn luyện viên trưởng của Liên đoàn bóng bàn Trung Quốc.
- Phó trưởng ban của Ủy ban Nghiên cứu Kỹ thuật.
- Huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Trung Quốc (huấn luyện viên trưởng đội tuyển nữ).
- 12 năm huấn luyện đội Bắc Kinh, 22 năm với đội tuyển quốc gia Trung Quốc.
- Chịu trách nhiệm phát triển đội tuyển vô địch giải thế giới và Olympic như Teng Yi, Wang Tao, Yan Sen, Wang Liqin, Wang Nan, Li Ju.v.v.
- Thực hiện nhiều phát kiến và nghiên cứu về lý thuyết bóng bàn, tham gia các hội thảo trong cộng đồng thể thao Trung Quốc, xuất bản nhiều bài tiểu luận trên các tạp chí chuyên nghiệp.
----------------------oOo----------------------
Làm thế nào để giành được chiến thắng trong bóng bàn hiện đại
(Li Xiao-dong)
Đại diện Liên đoàn Bóng bàn Trung Quốc, tôi rất vinh dự và vui mừng được ở đây chia sẻ ý tưởng với các đối tác châu Âu của chúng tôi. Đối với sự phát triển tích cực của bóng bàn ở châu Âu và trên thế giới, đây là hình thức hợp tác mang lại lợi ích to lớn. Hôm nay đơn giản là một sự khởi đầu tuyệt vời. Tôi tin chắc rằng, với những nỗ lực từ tất cả các bạn, ước mơ và mục tiêu của chúng ta sẽ sớm trở thành hiện thực. Tôi sẽ nói chuyện về năm chủ đề sau đây.
I. Các giai đoạn phát triển bóng bàn
Bóng bàn đã được bắt đầu ở Anh vào đầu thế kỷ 20. Đó là một trò vui chơi giải trí khi rảnh rỗi cho tầng lớp quý tộc. Nó được xem như "quần vợt trên bàn ăn" và không được thực hiện một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, trong thế kỷ qua, với sự nỗ lực của các thế hệ “người chơi bóng bàn”, trò chơi giải trí tầm thường này đã phát triển thành một môn thể thao có tính cạnh tranh tuyệt vời mang tầm cỡ thế giới với những tác động cự kỳ to lớn. Có năm giai đoạn phát triển.
Giai đoạn đầu tiên: Thời kỳ của những người chơi rơ cắt (trước những năm 1920 – sau năm 1940).
Đó là thời kỳ được thống trị bởi phong cách chơi cắt bóng của các cầu thủ châu Âu, nhấn mạnh đến việc kiểm soát bóng và phòng thủ. Môn thể thao bóng bàn lúc này đang ở giai đoạn bắt đầu và khám phá. Nó được đặc trưng bởi các loạt đánh bóng qua lại kéo dài thời gian, thiết bị nghèo nàn, thời gian chơi lâu, và tính đối đầu yếu. Nó không đòi hỏi nhiều sức lực và hầu hết người chơi chỉ cần đẩy (gò – ND) và cắt bóng.
Giai đoạn thứ hai: Kỷ nguyên giật bóng bằng vợt dọc (trước 1950 – sau 1950).
Phát minh người Nhật Bản về lối chơi giật một bên bằng vợt dọc là một động thái quan trọng mang lại sự kết thúc của một kỷ nguyên. Trò chơi đã rẽ theo một hướng khác. Tấn công đã thay thế cho phòng thủ. Các cú đánh đã trỡ nên tích cực và mạnh mẽ hơn. Việc khai sinh lối đánh này đã sớm phế truất một thời kỳ làm khuấy động toàn bộ thế giới bóng bàn và châu Âu.
Giai đoạn thứ ba: Thời kỳ tấn công nhanh bằng vợt dọc (đầu những năm 1960 – sau 1970).
Dựa trên lối đánh tích cực bền bỉ của người Nhật Bản, Trung Quốc đã phát triển phong cách riêng của họ với các cú tấn công nhanh bằng vợt dọc dán mút gai theo đặc trưng và tình huống của Trung Quốc. Phong cách chơi đã nhanh hơn và có nhiều kiểu đánh hơn. Đó là sự sáng tạo và năng động. Những ưu thế đã sớm thể hiện trong cuộc chiến giữa Trung Quốc và Nhật Bản. Cuối cùng, lối đánh đó đã dẫn đầu xu hướng và trở thành phong cách chủ đạo theo thời gian.
Giai đoạn thứ tư: Thời kỳ của cuộc đấu tay đôi giữa châu Âu và châu Á (cuối những năm 1970 – giữa những năm 90).
Sự trỗi dậy của phong cách châu Âu với các cú giật hai càng được đặc trưng bằng sự thành công của cuộc cách mạng của người châu Âu về lối đánh và chiến thuật. Phong cách đã được nâng cao và đem đến nhiều thuận lợi cho sự phát triển. Nó dẫn tới một cuộc đối đầu giữa châu Âu và châu Á. Hai phong cách chiến đấu, tương tác và học hỏi lẫn nhau. Nhiều cầu thủ lớn và sự cạnh tranh khốc liệt đã xuất hiện lên vũ đài bóng bàn. Đó là một thời kỳ thịnh vượng.
Giai đoạn thứ năm: Thời kỳ toàn cầu hóa (giữa những năm 1990 - nay).
Hiện nay, mặc dù Trung Quốc có một lợi ít lợi thế trong nhiều cuộc thi đấu, nhưng trên góc độ toàn bộ thế giới, đã có rất nhiều VĐV có trình độ kỹ thuật tương đương nhau. Khi một môn thể thao phát triển, mọi người cũng đã đạt đến một sự đồng thuận chung rằng môn thể thao này nên được chơi và được xem như là một môn thể thao biểu diễn. Sự hiểu biết và quan điểm của chúng ta về tốc độ, sức mạnh, độ xoáy và tính tích cực là giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Chúng ta có thể thấy rằng Boll, Samsonov, Wang Hao hay Wang Liqin có sự khác biệt nhau rất ít khi họ chơi với đầy đủ tiềm năng của mình. Để đạt được cùng một kết quả, chúng ta chỉ khác nhau ở đường đi.
(còn tiếp)
Last edited: