Đảo Cái Rồng
Năm 2000 mình có tham gia một chương trình thuộc cấp quốc gia, đó là đi khám điều tra bệnh Đái tháo đường, chuyến hành trình khám từ Hà Nội lên đến Quảng Ninh khoảng 3 tháng ròng rã. Lần đầu tiên đến Quảng Ninh, đây cũng là quê vợ mình, điểm khám là đảo Cái Rồng, nơi rồng mẹ đáp xuống (Hạ Long) và sinh hạ các con là những hòn đảo nhỏ khác, hồi ấy nơi đây còn hoang sơ nhưng lộng lẫy và đầy bí ẩn. Chiều nào xong công việc mình cũng lang thang ra biển một mình cùng ít rượu gạo và vài trái cây đơn giản, 1 tuần như vậy đầy cảm xúc choáng ngợp bởi cái đẹp không nơi nào có. Mình có ghi lại: (vợ mình đã từng ghen vì bài thơ này mỗi khi đọc)
Tôi gặp em, gió chiều Thu, cập bến
Hải âu buồn rủ cánh đậu đơn côi
Mặt trời kia nhỏ bé, đỏ như môi
Qua mắt đến rặng dương già ẩn núp
Đứng trước em cứ như mơ, như thực
Đảo xa mờ, ảo ảnh, tím thời gian
Sóng vỗ về tìm một chút mơn man
Đôi chân mỏi, gió lang thang đâu đấy
Em gần gủi, xa xăm, buồn biết mấy!
Vụng về run như chạm lấy từ xa
Những tục trần, những thánh thiện, kiêu sa
Toát vội lên, chìm xuống cuối chiều tà
Trong im lặng, gió mặn mà hương biển
Những nhấp nhô, con sóng xô khập khiễng
Đang tối dần tan biến với biển khơi
Mãi ngồi đây, lặng lẽ phút chốc thôi
Mong trăng lạc để nhìn em lần nữa
Một lần đến như bao lần gặp gỡ
Hẹn trùng dương tôi gởi lại bến bờ
Khát khao đi tìm kiếm có đâu ngờ
Em im lặng dưới chân hồn cổ tích
Tan nhanh theo ánh trăng vàng khúc khích
Gió thì thầm đẹp quá Hạ long ơi!