Những bài thơ hay!!!!

ngomanhtrung

Binh Nhì
HAPPY WOMEN DAY 8 - 3
Em cứ ngồi ngắm hoa.
Em cứ ca cứ hát.
Anh sẽ lo rửa bát.
Anh sẽ lo quét nhà.
Anh sẽ lo giặt là.
Em uống gì anh pha.
Chợ gần hay chợ xa.
Anh lần ra được hết.
Món em ưa anh biết.
Em cứ chờ mà xem.
Em đánh phấn xoa kem.
Anh nhặt rau vo gạo.
Em ung dung đọc báo.
Anh tay nấu tay xào.
Anh tự làm không sao.
Đừng lo gì em nhé.
Tà áo em tuột chỉ.
Đưa anh khâu lại giùm.
Nho anh mua cả chùm.
Buồn mồm em cứ nếm.
Bạn gái em mà đến.
Cứ vô tư chuyện trò.
Anh tắm cho thằng cu.
Rồi anh ru nó ngủ.
Màn hình bao cầu thủ.
Nghe em hét "vào rồi".
Hết một ngày em ơi.
24h thôi nhé. (8/3)
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
EM VẪN YÊU ANH! - ST


Em vẫn còn yêu anh
Đơn giản thế ngàn lần em không nói
Vì kiêu hãnh nên em tự lừa dối
Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau.


Em biết lắm chẳng thể đi từ đầu
Những năm tháng hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như bức tường vững chắc
Dù mong manh dù rất vô tình.


Những khoảng đời em sống thiếu anh
Lòng kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp
Về đây anh, ta cùng bước tiếp
Đường dài lắm em lạc bước mất thôi.


Về đây anh em gọi đến khản lời
Bức tường ngăn - rã rời sụp đổ
Em nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Hạnh Phúc
Hạnh Phúc là được làm cho người mình yêu hạnh phúc.
Sau những dòng lệ khổ đau thao thức một mình .
Những dòng lệ giận hờn u uất
Vì không dám nói lời yêu anh .

Hạnh Phúc luôn cận kề khổ đau
Bởi yêu nhau mà không dám vượt qua ràng buộc .
Anh mới chạm vào bàn tay em lạnh buốt ...
Em đã rụt rè sợ hãi tránh môi hôn.

Hạnh Phúc là anh không chịu hiểu em ...
Anh vội vã nghĩ rằng em thất vọng
Vội vã nghĩ rằng em hờn giận
Và anh vội vã đau khổ quay đi ...

Hạnh Phúc là đừng ai ra đi
Là quay lại vượt qua bao ràng buộc ,
Là đem đến cho nhau tình yêu trong suốt ...
Cho người mình yêu Hạnh Phúc từng ngày !
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
MỐI TÌNH ĐẦU
(Thanh Nguyên)

Nhớ ngày nào anh nói yêu em
Lời của gió - dịu dàng và êm ái
Câu nói ấy dù còn nghe lặp lại
Vẫn không ai như anh nói...lần đầu

Mối tình như ca dao
trong sáng màu cúc trắng
là nhánh hoa đầu tiên anh tặng
là nhánh hoa em đem vào mơ

Len lén nụ hôn ngây thơ
Chút buồn vui bâng quơ
Chút vu vơ hờn giận
Nhớ lần đầu tiên em vụng về đánh phấn
Anh bật cười khi áo dính son môi...

Chắc là trăm năm cũng chỉ vậy thôi
Chưa tính nổi giá trả cho Hạnh phúc
Nên quà tặng sớm trở thành kỷ vật
Chia tay mà không biết trách gì nhau

Ngày em mặc áo cô dâu
tưởng kỷ niệm tất cả đều yên ắng
Khi chú rể trao bó hoa cúc trắng
Chợt nhớ anh,
Hỡi gió... mối tình đầu.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Quê Hương
Giang Nam

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao

Những ngày trốn học
Đuổi bướm cạnh cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...

Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi

Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)

Giữa cuộc hành quân không nói được
một lời...
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi

Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
- Chuyện chồng con... (khó nói lắm anh ơi)!
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật:
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Đi tìm một nửa

Nửa em có thể là tôi
Nửa tôi đánh mất có rồi là em ?
Xương sườn hai đứa lạ, quen
Hay là thượng đế đã đem trao nhầm ?
Nửa tôi lại bước âm thầm
Trong đêm mưa đổ cho lầm đường duyên
Hai ta giữ nửa còn nguyên
Hay là theo lái lên thuyền khác nhau ?
Sắc yêu cứ thế nhạt màu
Lá trầu buông rụng, buồng cau đã già
Cung đàn hai nửa nhịp xa
Lỡ câu chung mẹ, thưa cha một nhà
Ngỡ mình, mình lại đi qua
Tưởng ta, ta lại nghĩ hoa của người
Trốn tìm hai nửa trêu ngươi
Tôi, em đuổi bắt nụ cười chia đôi
Mải mê môi lỡ chạm môi
Hai nửa liệu có đâm chồi mầm yêu
Hay em con gái .. nên kiêu
Còn tôi họ Sở đã nhiều tiếng oan?
Chim Thư kêu tiếng quan quan
Hoàng Hà sông rộng có sang để chờ?
Yểu điệu thục nữ trong mơ
Hảo cầu quân tử bây giờ ở đâu ?
Em, tôi có vợ chồng Ngâu
Mồng bảy Ô thước bắc cầu mới sang ?
Để mưa nước mắt ngập tràn
Mừng cho hai nửa nhân gian tỏ lòng
Từ mai tôi mượn gầu sòng
Sông Ngân lại tát nhớ mong hai bờ
Liệu em bên đó có chờ
Hay là một nửa đò thơ đã chìm. ?
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Mưa và nước mắt

ST

Nước mắt chẳng thể nào hoá giải nỗi đau
Cơn mưa đầu mùa không làm tan cơn khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa
Em có thấy niềm đau dịu bớt
Khi em khóc
Nước mắt lòng em hoà mặn dưới mưa
Mặt đất nứt chờ mưa
Và mưa
Mặt đất dịu dàng khi mưa rơi xuống
Có những cơn khát mà ta không thể uống
Và những nỗi đau lòng chẳng hóa được thành mưa
Nước mắt không hoá giải nỗi đau
Nhưng xoa dịu niềm đau khi em khóc
Mưa không làm tan cơn khát
Nhưng chính mưa làm cuộc đời bớt khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Giữa cuộc sống bộn bề nước mắt và mưa.
 

firipingpong

Binh Nhì
Cám ơn những bai tho hay quá

Cám ơn trungvotdoc_plusssz nhwngz bài thơ hay quá. nhưng minh không lưu được. có thể gửi cho minh xin vao Email nthieu_hl_firi@yahoo.com được không? có thể cho minh xin thêm thông tin tác giả một số bài .
Cám ơn nhiều
Bàn tay em – Xuân Quỳnh.

Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen.
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.

Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả.
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.

Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Cám ơn trungvotdoc_plusssz nhwngz bài thơ hay quá. nhưng minh không lưu được. có thể gửi cho minh xin vao Email nthieu_hl_firi@yahoo.com được không? có thể cho minh xin thêm thông tin tác giả một số bài .
Cám ơn nhiều

Một số bài mình tự sưu tầm nên không có tác giả bạn ơi!mình vừa gửi vào mail của bạn ,bạn check mail nhé
 
Last edited by a moderator:

ngomanhtrung

Binh Nhì
Nhớ

Nhìn những vẻ ngậm ngùi trong ánh mắt,
Của đoàn người chen lấn đứng mua hoa,
Thương cánh đàn ông trong đó có cả ta
Đang xớn xác chọn mua quà "kính biếu".
Trong phút chốc "mạnh" bỗng thành ra "yếu"
Chỉ biết phục tùng mà không hiểu tại sao
Chẳng phân biệt sang hèn sướng khổ thấp cao,
Đều hỉ hả lao vào cơn vấn nạn.
Như những con suối khô oằn mình trong mùa cạn,
Chưa hết tháng 10 nhoằng cái tới tháng 3,
Nỗi khổ này thượng đế mới sinh ra
Chắc để thử chúng ta, ôi phái mạnh!!!

Ta sống mãi trong niềm kiêu hãnh,
Của ngàn năm lịch sử đứng sau lưng,
Nơi phái mạnh ta thủa ấy chưa từng:
Dọn dẹp, thổi cơm, quét nhà, đong gạo.
Nào đâu sáng thanh bình bên tờ báo,
Nhâm nhi trà ta dạo chút tin nhanh.
Đâu những đêm gió mát trăng lành,
Ta tiên tửu để dành cho họ dọn.
Đâu những trận cầu khuya ta thức trọn,
Tụ tập anh em ta cổ vũ hét hò,
Đâu những hôm ta oai vệ ra trò,
Chỉ đạo chống tay hô quét này dọn nọ,
Để đến giờ đây một mình ta lọ mọ,
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu...?!?

Mong ngày xưa trở lại chắc còn lâu,
Và mãi mãi chẳng thể nào thay đổi,
Khi phái yếu họ đã thành một khối
Cũng lập ra hiệp hội, cũng liên đoàn,
Họ lập ra ngày kỉ niệm liên hoàn
Hòng bắt những anh hùng phải lao tâm khổ tứ.
Họ quên hết rằng phái ta trong quá khứ
Họ luôn phải yêu chiều thách kẹo dám ra oai
Hỡi Adam ngài có biết chăng ngài?
Khi quân tử bị chân dài khuất phục,
Khi dọn dẹp phải cười như hạnh phúc,
Khi vinh quang là lục cục chảo niêu,
Hỡi tháng 3 ngày 8 đáng yêu...
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Ở một nơi rất khác

Anh sẽ kể cho em nghe về một nơi rất khác
Khác từng con đường, góc phố ta đã đi qua
Nơi những mùa mưa đan xen mùa nắng
Mùa tình yêu, mùa giận dỗi bên nhau…

Ở nơi ấy, thật xa em ạ
Không có em, không có những ngày vui
Nơi con chim sơn ca lạc vào khu rừng thành thị
Ngơ ngác ánh đèn vàng, ngỡ trăng quê
Nơi bước chân những đêm nhập nhoạng
Tấp tểnh phố khuya chẳng nhớ lối về.

Anh sẽ kể cho em về một nơi rất lạ
Nơi trong những giấc mơ, chỉ thấy bóng quê nhà
Anh thức dậy trong mệt nhoài kỷ niệm
Tìm hoài hình bóng em xa xưa.

Ở một nơi bất chợt cơn mưa
Chợt ướt nỗi nhớ, chợt khô dòng lệ
Anh vẫn giữ một nỗi buồn như thể
Trong ngày chưa xa, ta chia tay.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Người đi tìm hạnh phúc nửa đời sau

Người đi tìm hạnh phúc nửa đời sau
Khi từng biết thế nào là bất hạnh
Khi những giấc mơ đời được chắp thêm đôi cánh
Đã bay..mà chưa biết về đâu...

Người đi tìm hạnh phúc nửa đời sau
Đôi lúc lại sợ những điều giống như là hạnh phúc
Những rộn ràng, những khát khao rất thực
Người đi tìm...lẩn tránh...bởi vì đâu?

Người đi tìm hạnh phúc nửa đời sau
Như con chim bị thương, thấy cành cong cũng sợ
Sợ cảm giác yêu đương, sợ trái tim biết nhớ
Sợ hạnh phúc đến rồi, hạnh phúc lại ra đi...

Tìm lại giấc mơ dang dở buổi xuân thì
Người với nửa đời sau đã qua thời nông nổi
Người với nửa đời sau chợt thấy mình bối rối
Cố giấu điều gì trong đôi mắt long lanh

Dấu ấn thời gian, năm tháng rất mong manh
Cho dẫu quá nửa đời người vẫn khát khao hạnh phúc
Trải nghiệm những nỗi đau để tìm ra một điều đơn giản nhất
Hãy mở rộng lòng mình trong mỗi sớm mai…
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Xin đừng…
Anh đừng tiếc mùa thu
Lá tàn rơi buồn lắm
Đường chiều sương thấm đẫm
Em về không kẻ đưa
Anh đừng gọi ngày mưa
Lối em đi sẽ ướt
Sẽ chẳng về thăm được
Nơi hò hẹn hôm nào
Mộng mị giữa chiêm bao
Đừng gọi tên người khác
Viết trăm ngàn khúc nhạc
Đừng quên một… cho em
Trăng ngủ gục bên thềm
Đừng làm trăng thức giấc
Trăng sẽ đi về mất
Ai làm chứng lòng anh?
Đừng để ngày qua nhanh
Đừng để đêm xuống vội
Để nhân gian thay đổi
Người không còn nhớ nhau
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Trái tim đàn ông

Trái tim đàn bà mơ một tình yêu
Của thời Rô mê ô và Ju liet
Cái thời yêu nhau, vì yêu mà chết
Địa ngục thiên đàng - tay vẫn trong tay

Trái tim đàn ông yêu cũng đắm say
Cũng nghẹn ngào đến từng hơi thở
Cũng rạo rực, cuồng say nỗi nhớ…
Ngất ngây men tình trong đêm thâu!

Đàn bà, đàn ông yêu cũng như nhau
Cũng cháy lòng từng giây đến khổ
Tình yêu cho người ta bỡ ngỡ
Cho nụ cười, thắm ánh mắt làn da

Trái tim đàn bà chỉ biết thiết tha
Trái tim đàn ông biết tiền tài, quyền lực
Cha Ran vì Chúa bỏ Méc ghi ấm ức*
Trái tim dành cho lý trí chính trường

Tôi đã nghe một câu chuyện bi thương
Của nàng Xuân yêu con người vĩ đại
Yêu dại khờ cả trong đêm bị hại
Vẫn trinh nguyên –chúa tể của lòng em

Để bây giờ trong khoảng khắc từng đêm
Vẫn thảng thốt một điều đau xót nhất
Không có trái tim đàn ông trên trái đất
Yêu đàn bà không vì hoan lạc ái ân!
Đàn bà được yêu vẫn phải chết khi cần
Trái tim đàn ông - trái tim duy lý trí!
Khi đàn bà yêu, đàn ông là chúa tể !
Chúa tể của đàn ông - danh vọng, tiền tài
Trái tim đàn bà có lúc đúng lúc sai
Trái tim đàn ông lúc nào cũng đúng!
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
MÙA HOA CẢI

Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng.

Anh rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình anh biết thôi
Mình anh không dám hái
Hoa cải bay về trời.

Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui anh trở lại
Ngày em đi lấy chồng.

Anh lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Đợi anh chưa lấy chồng
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
SẮC VÀNG HOA CẢI

Hoa cải mùa này không còn nữa đâu anh
Những cánh vàng xinh tròn nho nhỏ?
Anh từ ngày ra đi không trở về thăm xóm
Hoa cải buồn lặng lẽ rụng vào đêm

Mùa thu về đâu phải lỗi tại em
Heo may lạnh thổi hanh hao miền nhớ
Hương lúa non giục nỗi niềm trăn trở
Lá vàng rơi mải miết phủ thời gian

Anh có còn nhớ kỷ niệm năm xưa
Những buổi trốn học ra bờ sông ngắm màu hoa cải
Kết thành vòng hoa tặng em mà vẫn còn ái ngại
Anh bảo : Hoa cải vàng vì tình con sông cạn vì yêu !

Quê hương mình còn khổ biết bao nhiêu
Anh muốn vươn lên từ những cái đói nghèo của mẹ
Năm năm xong đại học anh sẽ về trồng lại
Vườn cải vàng rực rỡ tuổi thanh xuân .

Năm năm trôi qua sao chẳng thấy anh về?
Vườn cải trổ hoa cũng năm lần vòng mặt đất
Ước mong ngày xưa giờ không thành sự thật
Xóm làng chưa hết nghèo sao anh nỡ vội quên ???

Mùa đông về lạnh lắm... gió đông ...
Em lặng lẽ thay hoa cải bằng loài hoa khác
Vườn hồng ngọt ngào mà lòng em thì chát
Bến sông buồn nghe đau buốt trái tim

Em sẽ về cố nuốt cạn niềm riêng
Về nỗi nhớ thôi đừng da diết nữa
Xin tim mình đừng bao giờ trăn trở
Sao cải vàng vì tình sông lại cạn vì yêu !
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giǎng.

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu nǎm.

Anh đi qua tất cả mối tình câm,
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở.
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ,
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng giữa trời không hết lạ.
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá.
Có ai hay thăm thẳm giếng khôn cùng.

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng,
Khi mở mắt Mỵ Châu - em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu,
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba, em ơi không thể lỡ,
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.

Giọt mực em thong thả đến trong đời,
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé.
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
KHI CHÚNG MÌNH BÊN NHAU

Trái đất này quá nhỏ phải không em
Ta sánh bước bên nhau mọi cung đường đều ngắn
Bao suối sâu đèo cao, biển hồ phẳng lặng
Khi chúng mình có nhau.
Cây cỏ dâng hương, đất đá cũng lên màu
Trong sấm động chớp dông có âm vang tiếng nhạc
Giữa sa mạc như không còn nắng hạn
Tiết đại hàn không có giá rét mùa đông.
Chẳng sá gì trăm suối ngàn sông
Không ngại khó khi đất cằn sỏi đá
Mặc bão dông với sóng to gió cả
Khi ta ở bên nhau.
Anh cùng em vững lái một con tàu
Nơi ta đến là bến bờ hạnh phúc
Trong nhịp tim vang lên tình khúc
Một tình yêu.
Chúng mình không thể thiếu nhau
Bởi ta đã yêu nhau từ muôn ngàn kiếp trước
Cuộc sống đẹp và thơ anh có được
Từ tình yêu nơi em.
Trái đất nhỏ vô cùng nhưng không có màu đen
Tình yêu đã nhuốm hồng hoa trái
Tôi ơn em, tôi ơn em mãi
Em đã cho tôi hạnh phúc tình yêu.
Tôi muốn hát vang mỗi sớm mỗi chiều
Câu hát vọng đến tận cùng vũ trụ
Để thời gian quay cuồng quyến rũ
Khi chúng mình yêu nhau.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Sẽ có một ngày!

Sẽ có một ngày…!
Em không còn nhớ đến anh.
Sẽ có một ngày…
Trái tim em dành cho người đàn ông khác.
Nước chảy vô tình đưa Lục bình tan tác.
Chiều hững hờ nắng tím nát màu hoa.
Trái tim em dù vẫn mãi cách xa.
Tình yêu em chỉ còn trong mộng tưởng.
Nhưng em ơi…!
Hoa lục bình tan tác…
Vẫn khoác bên mình màu tím nhớ thương em.
Phận bèo dạt mây trôi…
Lênh đênh theo từng con nước.
Kiếp phù du bèo bọt chẳng thấy bờ.
Anh thương em…
Nhưng dòng đời sô đẩy…
Một túp lều tranh có giữ được trái tim em?
Truyện cổ tích chỉ còn trong sách vở!
Trái tim nồng không giữ được tình yêu.
Anh yêu em…
Dù chỉ là trong mộng…
Vẫn thủy chung như màu tím Lục bình.
Dẫu đêm về ru giấc ngủ yên.
Để mỗi sớm vẫn nhuộn màu tím biếc.
Trái tim anh…
Chẳng bao giờ hối tiếc…
Trọn tình yêu anh dành cả trao em!
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
TRĂM NĂM CŨNG MỘT CHỮ TÌNH

Trăm năm cũng một chữ tình
Mà sao cay đắng bên mình nặng mang
Từ em dẫm bước trái ngang
Để anh nhận chịu bẽ bàng niềm đau

Bao năm nào bớt u sầu
Tình em hóa giọt lệ châu tuôn tràn
Tìm ai ,ai đến sẻ sang
Hay như cơn gió rẻ ngang phố buồn

Chuyện đời ai buộc sợi thương
Cho nên gãy gánh là thường anh ơi
Từ em quay mặt chẳng lời
Vì em chua xót chuyên đời đổi thay

Trái yêu chua chát đọa đày
Thôi đành trả hết thương vay cho người
Em về nhặt hết niềm vui
Gừng cay muối mặn ngậm ngùi chắt chiu

Tháng ngày quạnh quẽ buồn thiu
Cam lòng nhận chịu hắt hiu cơn sầu
Mai này chẳng toại lòng nhau
Thì xin anh chớ ôm sâu nỗi buồn
 

Bình luận từ Facebook

Top