Những bài thơ hay!!!!

ngomanhtrung

Binh Nhì
Em Chỉ Ước

Phan thị Vàng Anh

Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng

Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật, đùa trao em

Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em

Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghĩ không còn gặp nhau

Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh

Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Chiếc lá đầu tiên

-Hoàng Nhuận Cầm-

Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Ôi nỗi nhớ có bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

"Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi,
Với lại bảy chú lùn rất quấy"
"Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy"
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm

Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường - chiếc lá buổi đầu tiên.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
THUYỀN VÀ BIỂN

:Rose:

Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
"Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khác vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa ... còn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc dầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió"

Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
NGẬP NGỪNG

:Rose:

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé !
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân,
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần ...
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế ?

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé !
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu ?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa.
Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi !

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé !
Tôi sẽ trách - cố nhiên ! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề,
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau ... lơ lửng ... với nghìn xưa ...
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
DIÊM

KIM ANH

Người ta ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé
Còn vỏ bao cháy cả đến trăm lần

Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng rồi đốt trên đời những que diêm mỏng mảnh
Nơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình lại phụ bạc như không

Nhưng em sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé xíu
Cháy đến tận cùng của chiếc thân trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu đã được yêu!

Dẫu cho anh có tham đên bao nhiêu
Và sau những cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin mình được
Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu

Nếu muốn suốt đời ở mãi bên nhau
Vì câu ví xưa kia xin người rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái còn mãi mãi
Mà tình yêu cần đi suốt cuộc đời
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
MẸ CỦA ANH.

Phải đâu Mẹ của riêng anh.
Mẹ là Mẹ của chúng mình đấy thôi.
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Nhưng em ơn Mẹ suốt đời chưa xong

Ngày xưa má Mẹ cùng hồng
Bên anh Mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc Mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen.

Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng Mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân.
Giống bàn chân Mẹ tảo tần năm nao.

Lời ru Mẹ hát thủa nào
Chuyện xưa Mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ, mái đình, cây đa.

Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối Mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu.
Yêu anh em đã làm dâu trong nhà.

Em xin hát tiếp câu ca
Ru anh sau mỗi lo âu nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh không cùng.

Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương Mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu từ những ngày xưa.
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
NGƯỜi THỨ HAI
(Phan Thị Vĩnh Hồ)

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể quên con - một thời trai trẻ
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ, mẹ ơi !

Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con có được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai.

Mẹ đừng buồn mỗi hoàng hôn, mỗi ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.

Con chỉ là một cơn mưa mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành riêng cho mẹ mà thôi.

Anh ấy có thể yêu con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay ngay ngày mai có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai./.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Viết cho người đến sau
( Bài này gửi cho người yêu mới của người yêu):Worried:

Chị cũng đã từng yêu anh ấy như em
Chỉ có khác chị là người đến trước
Khóc làm gì em, cho má hồng thấm ướt
Anh ấy vụng về, chẳng biết dỗ dành đâu

Có một thời chị cũng thích giận nhau
Để đo hết yêu thương theo chiều dài giận dỗi
Để một lần chị vô tình mắc lỗi
Một lần thôi, thế rồi mãi mãi xa...

Biết nói gì về tất cả đã qua
Chị là quá khứ hôm qua, em là ngày nay hiện tại
Biết chẳng thể một lần yêu lại
Chị vẫn thấy xót lòng khi đối diện tình em

Em có cái bấy lâu chị khát thèm
Tuổi trẻ, hồn nhiên, gót chân mềm mới lạ
Rồi một chiều đông cây thay là
Voan cô dâu ngập trước hiên nhà

Khi ấy vô tình chị giả bộ ghé qua
Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể
Em đừng quay lưng rồi cau mày như thế
Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem

Phố cũ, cơn mưa cũ ướt mèm...
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
NÓI VỚI NGƯỜI ĐẾN TRƯỚC

Có thể anh ấy yêu chị nhiều hơn em
Bởi tình yêu đầu nhiều dại khờ, nông nổi
Bởi rung động đầu đời thường khó nói
Nhè nhẹ thấm vào từng năm tháng rất sâu

Có thể suốt đời anh ấy chẳng quên được chị đâu
Dẫu bây giờ anh đã thuộc về em mãi
Song vẫn có một chút gì đọng lại
Một chút ngày xưa như nhớ thương

Trách làm sao những phút em giận hờn
Khi anh ấy nhắc những tháng ngày yêu chị
Xin đừng trách em là ích kỷ
Cũng chỉ vì em yêu quá mà thôi

Rồi ngày mai trên khắp nẻo đường đời
Chị sẽ gặp ai kia, có thể hơn anh ấy
Quá khứ xưa xin đừng làm sống dậy
Để anh sống vời mình và sống với em thôi
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Bàn tay em – Xuân Quỳnh.
Gia tài em chỉ có bàn tay,
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy,
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen.
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi thuyền thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau rệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.

Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vầng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả.
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.

Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Em biết rằng anh sẽ chẳng yêu em
Nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi
Em dại dột, em trẻ con, em yếu đuối
Anh bỗng hóa thành người lớn bao dung

Em biết rằng anh sẽ chẳng nhớ em
Vì trái tim anh có thừa người khác
Những bài tình ca ở bên em anh hát
Sẽ một người nào diễm phúc sau em

Em biết rằng rồi anh sẽ quên
"Cho dù với em đó sẽ là mãi mài"
Anh bận lòng chi với một kẻ qua đường

Đừng dằn vặt mình vì đã lỡ nói yêu thương
Ai cũng có phút yếu lòng như thế
Em chẳng trách đâu vì tình yêu có thể
Đến trong nhau bằng những phút dối lừa

- Ai cũng có phút yếu lòng như thế -
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Nụ hôn lấy trộm

Nụ hôn nào anh lấy trộm của em
Từ đôi môi đã thuộc về người khác,
Trên môi anh vị ngọt còn man mác
Cả đời này anh cũng chẳng quên đâu!

Khi anh thấy đôi mắt nâu chớp lại
Đã biết rằng em mãi thuộc về anh,
Trái tim em đã chia thành bao mảnh
Nhưng với anh nó vẫn mãi ngây thơ!

Đã bao lần trong những giấc mơ
Anh hôn em, nụ hôn dài, chân thật
Không ngượng ngùng, không lo toan được mất
Như chúng mình sẽ mãi thuộc về nhau.

Hãy tin anh bằng mái tóc bạc màu
Nụ hôn ấy dệt bằng thương bằng nhớ
Với tình yêu nụ hôn là hơi thở
Dẫu anh là một kẻ trộm mà thôi!
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Tết... sợ
Một năm bóp miệng, nhịn ăn tiêu
Tết đến lẽ nào lại treo niêu
Dù gì cũng cố vay mươi triệu
Liều!

Rượu Tây, bia ngoại cứ khuân về
Bánh chưng, giò chả làm thì quê
Cứ mua tất tật ngoài siêu thị
Phê!

Thuốc, trà, bánh, mứt phải loại sang
Chơi cho tới bến, sợ gì hoang!
Ăn tiêu thỏa thích ba ngày tết
Tràn!

Tết hết, xuân tàn, còn cục nợ
Lại nai lưng làm, không kịp thở
Miệng mồm bóp lại còn tí ti
Sợ!
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Nhớ về anh

Anh có biết không anh
Lần đầu gặp anh là mong manh nỗi nhớ
Để rồi đó từ trong làn hơi thở
Nhớ về anh
Cuộc đời em không có một màu xanh
Chỉ u ám nước mắt quanh ngày tháng
Nhìn đời mà chán ngán
Có anh rồi em quên lãng nỗi đau

Nhưng ta chẳng có nhau
Em vì anh nhưng anh nào có biết
Vì trần thế là chiến trường khốc liệt
Nên ly biệt từ đây

Em chúc anh êm ấm phút sum vầy
Em ra đi dù không lần đôi tay vẫy
Bóng hình anh trong tim em đầy rẫy
Không bao giờ che đậy được nhớ nhung
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
ĐÔI DÉP

:Rose:

Bài thơ đầu em chép tặng cho anh
Là bài thơ kể về đôi dép.
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết,
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ.
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dầu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh.
Đôi dép vô tri khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Như tôi yêu ai bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Tôi anh nửa bạn nửa yêu
Nửa mưa nửa nắng nửa chiều nửa mai
Ngày đêm nửa ngắn nửa dài
Giấc đêm nửa tỉnh nửa say chập chờn
Nửa nhân tình có già hơn
Bạn sao bày đặt giỗi hờn không đâu
Trong vui giấu nửa cơn sầu
Con tim giấu nửa nỗi đau hững hờ
Liều nên bẻ nửa câu thơ
Làm dầm chèo chống sang bờ tìm nhau
Nửa ngày không gặp thấy lâu
Nửa giờ điện thoại sao mau quá chừng
Nửa phần trời nửa phần trăng
Tôi anh ghép lại là bằng số mươi
Đến anh chẳng ngại đi vòng
Lối ngay phân giữa e lòng chia hai
Nửa chiều nửa tối nửa mai
Nửa yêu nửa bạn nửa ngoài nửa trong . . . .
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
LÝ DO ......YÊU NHAU

Nếu một ngày hai đứa có yêu nhau
Anh đừng hỏi em tình yêu là gì nhé!
Kể cả lý do vì sao em yêu anh nhiều đến thế
Vì em sẽ chẳng bao giờ nói đâu!

Có thể chỉ vì một ánh mắt thật sâu
Anh đã nhìn em vào ngày đầu gặp gỡ
Có thể chỉ vì một nụ cười rạng rỡ
Anh đã dành khi đi ngang qua em

Có thể chỉ vì một lời nói thật êm
Em đã lắng nghe khi anh chuyện trò cùng... người khác
Có thể tại mình gặp nhau vào một chiều lá hát
Tim đã trót ngân lên những giai điệu ngọt ngào!

Nên anh nhé, đừng hỏi em vì sao
Có một ngày mình yêu nhau đến thế!?
Chưa xa nhau đã mong nhiều như thể
Lâu rồi không gặp nhau!

Nào đã ai hiểu được tình yêu
Chẳng có không gian nào đo được chiều dài nỗi nhớ
"Không thể nói nhớ nhau trong từng hơi thở"
Chỉ rõ ràng là... ta đang yêu nhau!
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy
Một chút đam mê, một chút thôi nhưng bốc cháy
Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em.
Một chút thôi ngỡ là sẽ quên
Nhưng sao tia chớp trời chẳng còn bình lặng
Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững
Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em.

Chẳng có gì để mà em ghen
Em biết thế vì anh vẫn luôn đúng hẹn
Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình em biết đã mất anh.
Nói đi anh hôm nay trời rất xanh
Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ
Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ
Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau.
Em sẽ buồn nhưng không giận anh đâu
Em sẽ khóc mà không hề hờn trách
Sẽ tự quay đi tự lau nước mắt
Như em sẽ làm cho những ngày sau.
Em thà một lần thực sự đớn đau
Một lần khóc, nhưng một lần hạnh phúc
Bởi em biết anh đã một lần thành thật
Đã một lần anh đã vì em.
Em đã buông tay hạnh phúc đã vỡ tan
Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo
Bởi em không thể nâng niu gìn giữ
Một cái gì đã rạn nứt từ lâu...
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
CHẲNG THỂ NÀO ANH LẠI GIẤU ĐƯỢC EM

Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy
Một chút đam mê, một chút thôi nhưng bốc cháy
Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em.
Một chút thôi ngỡ là sẽ quên
Nhưng sao tia chớp trời chẳng còn bình lặng
Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững
Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em.

Chẳng có gì để mà em ghen
Em biết thế vì anh vẫn luôn đúng hẹn
Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình em biết đã mất anh.
Nói đi anh hôm nay trời rất xanh
Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ
Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ
Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau.

Em sẽ buồn nhưng không giận anh đâu
Em sẽ khóc mà không hề hờn trách
Sẽ tự quay đi tự lau nước mắt
Như em sẽ làm cho những ngày sau.
Em thà một lần thực sự đớn đau
Một lần khóc, nhưng một lần hạnh phúc
Bởi em biết anh đã một lần thành thật
Đã một lần anh đã vì em.
Em đã buông tay hạnh phúc đã vỡ tan
Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo
Bởi em không thể nâng niu gìn giữ
Một cái gì đã rạn nứt từ lâu...

Trước người con gái ấy xin anh chớ cúi đầu
Chuyện ngày xưa qua rồi nồng mặn
Anh bối rối làm gì cho em phải hờn ghen
Tự nghĩ mình ko phải kẻ nhỏ mọn
Mà đớn đau mỗi khi anh trầm mặc
Trước người xưa nghĩ gì anh yên lặng?
Kỷ niệm thoáng qua trong đôi mắt ngại ngùng
Ước chi có được khối óc chung
Em đọc được điều anh đang toan tính
Trên bàn cân giữa em và cô ấy
Bỗng ngại ngùng biết phải tiến hay lui
Đắn đo gì một tiếng cười vui
Một ánh mắt thẳng nhìn người yêu cũ
Ngọt ngào xưa anh ơi đừng ấp ủ
Biết được đâu anh biết để em buồn

Chẳng ngỏ lời bằng tiếng yêu suông
Ngay khi vẫn chưa quên người ấy
Em ko đợi con tim anh nguyên vẹn
Mà hãy "lành" khi anh đến bên em
 

ngomanhtrung

Binh Nhì
Ngày mai, mùng 8 tháng 3
Chị em phụ nữ đi ra đi vào,
Bao năm chẳng hiểu thế nào
Chị em phụ nữ cứ vào lại ra.
Hiện đại như ở nước Nga
Chị em phụ nữ hết ra thì vào
Trầm tư như ở nước Lào
Chị em phụ nữ cũng vào lại ra
Xa xa ở tận Cu Ba
Chị em phụ nữ vừa ra lại vào
Gần gần như ở Hàng Đào
Chị em phụ nữ vừa vào đã ra...
Em cứ ngồi ngắm hoa.
Em cứ ca cứ hát.
Anh sẽ lo rửa bát.
Anh sẽ lo quét nhà.
Anh sẽ lo giặt là.
Em uống gì anh pha.
Chợ gần hay chợ xa.
Anh lần ra được hết.
Món em ưa anh biết.
Em cứ chờ mà xem.
Em đánh phấn xoa kem.
Anh nhặt rau vo gạo.
Em ung dung đọc báo.
Anh tay nấu tay xào.
Anh tự làm không sao.
Đừng lo gì em nhé.
Tà áo em tuột chỉ.
Đưa anh khâu lại giùm.
Nho anh mua cả chùm.
Buồn mồm em cứ nếm.
Bạn gái em mà đến.
Cứ vô tư chuyện trò.
Anh tắm cho thằng cu.
Rồi anh ru nó ngủ.
Màn hình bao cầu thủ.
Nghe em hét "vào rồi".
Hết một ngày em ơi.
Hai bốn giờ thôi nhé.
Em mỉm cười khe khẻ:
Mai mới tám tháng ba!
 

Bình luận từ Facebook

Top