Yêu một chút đất trời đầy nắng gió
Hạ vừa đi Thu đến đẹp nao lòng
Rồi rùng mình bởi cái lạnh đầu đông
Gọi mùa yêu cùng xuân về ngập lối
Ai cũng qua những tháng ngày nông nổi
Cũng một thời tim lạc lối vì yêu
Cũng mộng mơ, cuồng dại đủ điều
Cả cay đắng, lãng phiêu và hoài mộng
Có những lúc giữa trời đêm lồng lộng
Ngắm trăng tàn treo nỗi nhớ đã xa
Dòng đời miệt mài, năm tháng vẫn đi qua
Ta vẫn là ta, đôi khi lạc về những ngày tháng cũ
Và héo rủ....đôi lần.
Yêu một người chả bớt thêm gì cả
Chỉ đẹp hơn những thứ vốn rất thường
Đông không lạnh, hè hết rồi oi ả
Xuân bốn mùa, tràn ngập khắp yêu thương
Ai cũng đã, những tháng ngày nông nổi
Cũng một thời, yêu réo gọi, hoài hơi
Mộng mơ đó, cuồng điên đủ cả
Thế mới hay, đủ kiếp sống, đời người
Có những lúc đêm sâu, trăng lồng lộng
Thả hồn theo, cơn gió thoảng mơ hồ
Hồn mê mải, theo những ngày xưa đó
Mơ bập bồng, hoang ảo tứ òa thơ
Thèm lại được dại điên và cuồng nộ
Áo cơm không buộc chặt néo chân người
Thèm một phút huy hoàng rồi chợt tối
Tiếng con thơ, mộng dứt ... thẫn thờ ... tôi