“Sống, hay không sống - đó là vấn đề. Chịu đựng tất cả những viên đá, nhũng mũi tên của số phận phũ phàng, hay là cấm vũ khí vùng lên mà chống lại với sóng gió của biển khổ, chống lại để mà tiêu diệt chúng đi, đằng nào cao quí hơn? Chết, là ngủ , không hơn. Và tự nhủ rằng ngủ đi là chấm dứt hết mọi đau khổ của cõi lòng và muôn vàn vết tử thương mà hình hài phải chịu đựng., kết liễu cuộc đời như thế, chẳng đáng mong muốn sao? Chết , ngủ. Ngủ có thể chỉ là mơ. [...] Chính điều đó gây ra bao tai hoạ cho cuộc sống dằng dặc này! Bởi vì, ai là người có thể chịu được những roi vọt và khinh khi của thời đại, sự áp bức của kẻ bạo ngược, hống hách của kẻ kiêu căng, những nỗi giày vò của tình yêu tuyệt vọng, sự trì chậm của công lý, hỗn xược của cường quyền, sự miệt thị của kẻ bất tài đối với đức tài nhẫn nhục, khi chỉ cần với một mũi dùi là có thể đưa mình đến chỗ yên nghỉ. Có ai đành cam chịu, than vãn , rên rỉ, đổ mồ hôi dưới gánh nặng của cuộc đời mệt mỏi, nếu không phải chỉ vì sợ một cái gì mênh mang sau khi chết, cả một thế giới huyền bí mà đã vượt biên cương thì không một du khách nào còn quay trở lại, nỗi sợ làm cho tâm trí rối bời và bắt ta phải cam chịu mọi khổ nhục trên cõi đời này còn hơn là bay tới những nỗi nhục khác mà ta chưa hề biết tới? Đấy, chính nỗi vướng mắc của tâm tư ấy làm cho chúng ta trở nên hèn mạt tất cả, và ngọn lửa của quyết tâm vừa bùng lên đã mờ nhạt, ốm yếu đi trước ánh leo lét của ý nghĩ đó, bao dự kiến lớn lao cao quí cũng phải xoay chiều đổi hướng, chẳng thể biến thành hành động... [...] Con người còn ra gì, nếu đem tất cả phần tinh tuý và giá trị đời mình váo việc ăn, việc nghỉ? Chỉ là con vật, không hơn. Thật thế! Ông tạo phú cho ta trí suy xét mẫn tiệp biết lường trước tính sau, phải đâu là để cho cái năng khiếu ấy, cái lý trí thần thánh ấy bị hoen gỉ trong tâm óc, chẳng được dùng tới. Phải chăng, ta lãng quên đi như súc vật hay chính là lo ngại hèn nhát, mà cứ quẩn quanh suy hơn xét thiệt, tính toán chi li kết quả của việc làm? Ý nghĩ ấy, đem chia tư chỉ được một phần khôn ngoan còn ba phần hèn nhát. Chính ta cũng chẳng hiểu nởi tại sao ta còn sống để mà nói "Việc này ta phải làm", trong khi ta có đủ lí lẽ, đủ chí khí, đủ sức mạnh, đủ phương tiện để hành động.” (
Hamlet, Shakespeare)