kết quả đã ngã ngũ...sao người chiến thắng bình thản đến vậy?phải chăng cao thủ này đã quá quen với màu vàng của huy chương?sự lanh lùng trên khuân mặt cũng như những cú vẩy,gạt gai sát thủ làm bao cây vợt chỉ biết lắc đầu...chú đang nghĩ gì vậy chú Yên
Hôm đấy mấy giờ cháu về đến Hà Nội đấy Việt ?, bức ảnh đấy cháu chụp chú xem cứ nghĩ mãi:
- Người thắng cuộc vô địch bình thản không vui ( không phải vì nhất nhiều rồi đâu đấy )
- Người thua cuộc đang cười sau thất bại
Có bạn gái bảo chú: Sao anh không nhường cho anh ấy nhất ? , anh ấy thua nội dung đôi nam trước anh rồi còn đơn thì nhường anh ấy, chú bảo: sau trận vòng bảng nhiều người bình luận trận đấy quá, bản thân người thắng trận vòng bảng cũng ngộ nhận và chém gió ghê quá chú nghe kể lại cũng thấy kém vui ( như kiểu sóng thần Nhật Bản ) trong thi đấu mình cũng phải có chiến thuật cho từng trận chứ gặp ai cũng đánh ào ào như mưa rào mùa hè thì không hay vì thế nên trong trận chung kết chú không muốn mọi người bình luận thêm nữa và không muốn người thắng vòng bảng ngộ nhận thêm một lần nữa đâu. Đối với chú kết quả thành tích cá nhân của chú không quá quan trọng vì nói thật với cháu thi đấu trong tỉnh toàn anh em quen biết nhiều năm nay rồi ai thắng cũng được mà lại là cùng CLB thì càng không sao cả, chú nghĩ nhiều đến thành tích chung của cả đội là nhiều. Chú chỉ quyết tâm cao khi thi đấu giải do Tập đoàn của chú tổ chức thôi. Thi đấu bóng bàn chỉ cần không tập chung không quyết tâm một chút là thua ngay nếu người có chiều sâu suy nghĩ sẽ nhận biết được điều thắng thua đó do đâu
Thật ra chú luôn nghĩ đến anh chị em cùng CLB ai có giải chú cũng vui, ai thua chú động viên lần sau làm lại, mọi người luôn đoàn kết gắn bó với nhau mà cháu, nếu không có anh chị em đồng lòng đoàn kết thì phong trào của CLB sẽ không phát triển được
Khi chú thắng séc 4: 10-4 chú cũng nghĩ mình đã làm tăng thêm nỗi buồn cho một con người luôn nhiệt huyết và máu lửa với bóng bàn vì vậy nét buồn cũng thoảng qua trong con người chú nên lúc đấy cháu chụp được tấm kết thúc trận đấu như vậy đấy