Điểm danh ma đêm nào !

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Những đêm buồn là những đêm không em
Con chó cắn anh chiều qua, vừa mới chết
Tiếng đàn nhà ai còn vọng về da diết
Thôi lỡ rồi, rơi gạch xuống nhà bên

Em có biết không, nhớ em thâu đêm
Hai đầu gối thức trong trong đến sáng
Ngọn đèn còn khi mờ khi rạng
Mắt anh nhắm nghiền, nhưng anh chẳng ngủ đâu

Ngủ làm sao, để mà phí đêm thâu
Cả ngày ngủ, giờ làm sao ngủ nổi
Ngồi dậy, rỗi rãi, làm ly cafe đen tối
Để anh nhớ về, em, à không, con bồ cũ anh xưa ...
 

Red Arc

Đại Tá
Những đêm buồn là những đêm không em
Con chó cắn anh chiều qua, vừa mới chết
Tiếng đàn nhà ai còn vọng về da diết
Thôi lỡ rồi, rơi gạch xuống nhà bên

Em có biết không, nhớ em thâu đêm
Hai đầu gối thức trong trong đến sáng
Ngọn đèn còn khi mờ khi rạng
Mắt anh nhắm nghiền, nhưng anh chẳng ngủ đâu

Ngủ làm sao, để mà phí đêm thâu
Cả ngày ngủ, giờ làm sao ngủ nổi
Ngồi dậy, rỗi rãi, làm ly cafe đen tối
Để anh nhớ về, em, à không, con bồ cũ anh xưa ...
Những đêm buồn là những tối không men
Chẳng uống được để mà quên mọi thứ
Để không còn nghe tiếng đêm gào nức nở
Mắt cay xè trăn trở suốt năm canh
Mong ước giản đơn thôi một giấc ngủ yên lành
Sao khó thế tóc xanh thành điểm bạc
Ngủ chập chờn, thức giật mình ngơ ngác
Thoáng xa vời mờ nhạt dáng em xưa...
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Chả có gì không thể quên được em
Đôi cút rượu cay, hai xu ốc nhạt
Tình ta cạn như nước lèo trong bát
Bóng em cười, như trăng méo trên môi
Đã là gì, mà nồng thắm như vôi
Vốn sâu đậm, vài ba lời giả dối
Anh như kẻ điên, vô phương lạc lối
Tới bên em, quán trọ, tối thừa phòng
Việc lớn gì đâu em phải lòng vòng
Cũng chỉ là đôi ba giò thịt thủ
Cuộc đời chớ trêu, buồn đau thành thú
Khóc với cười, khác chi tỉnh say thôi
Kẻ say quen với vị ngọt đầu môi
Cố tìm quên men nồng thay vị đắng
Thôi, nào em cuộc tình nào cũng lặng
Sau những cuộc vui, là lẽ chia ly
Anh đường anh, ta lại chia ly
Em đường em, quện hòa trong chốc lát
Anh lại kẻ lãng du phiêu bạt
Em lại hàng không, quán trọ, khách tìm vui ...
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
giọt máu nhỏ xuống ướt đẫm cái giấy ăn
như vệt nước ẩm dài trên chiếc lá
chiều cuối thu, sắc vàng rơi, bươn tã
nụ cười sâu, trong khóe mắt rưng rưng
một lối đi, cả chục đoạn dừng
ai nỡ đếm bước chân mình bước vội
chân cứ đi như con đường mắc tội
lòng cứ vui khi gần lại cách chia
ly cafe là thói đam mê
hay là cách ta chia tay cho lẹ
em âu sầu, hay mọi khi vẫn thế
chỉ kẻ ngu anh, dịch sai mãi đến giờ ...
 

Bình luận từ Facebook

Top