Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc

NTBB

Super Moderators
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Và những gì phần còn lại của thế giới cần phải làm để bắt kịp họ.


Tại các giải vô địch thế giới gần đây, Trung Quốc thâu tóm tất cả 5 giải – đơn và đôi nam, đơn và đôi nữ, và đôi hỗn hợp. Trong thực tế, tất cả các đôi nam ở trận chung kết đều là người Trung quốc. Tuy nhiên, một số rạn nứt đã xuất hiện, đặc biệt là ở các giải nam.

VĐV Maze Michael của Đan Mạch, sau khi để thua 3 séc đầu tiên và bị dẫn trước 7-3 trong séc thứ tư với Hao Shuai của Trung Quốc, đã lội ngược dòng để giành chiến thắng. Trước đó Maze đã sớm đánh bại Wang Hao rất dễ dàng, với tỷ số 4-0. VĐV Cộng hòa Séc Petr Korbel dẫn Ma Lin 7-3 trong séc thứ bảy trước khi để thua trận đấu đó với tỷ số cuối cùng 11-9. Wang Liqin đã phải chơi hết 7 séc với Li Ching của Hong Kong. VĐV nữ Moon Hyun Jung của Hàn Quốc đã đánh bại Wang Nan, người đã chiến thắng 3 giải vô địch đơn nữ thế giới gần đây.

Tuy thế, nhìn chung, thế giới là một cuộc biểu dương uy quyền tối cao của Trung Quốc trong thể thao.

Vậy, cái gì là bí quyết của bóng bàn Trung Quốc ... và làm thế nào để phần còn lại của thế giới có thể bắt kịp họ?

Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc

Đội tuyển quốc gia Trung Quốc

Đội tuyển Trung Quốc có chiều sâu hơn bất kỳ đội tuyển nào khác trên thế giới. Trung tâm đào tạo chính là ở Bắc Kinh. Thành phần của đội có tới 96 cầu thủ - 24 nam, 24 nữ, 24 bé trai và 24 bé nữ.

Các VĐV được cho đi “thử lửa” từ rất sớm, một cách thường xuyên với các nếm trải tại các giải đấu lớn ở châu Âu hoặc ở nơi nào đó, để xem họ thi đấu quốc tế như thế nào. Từ đó, các VĐV Trung Quốc sẽ được tuyển chọn nếu cầu thủ này có tiềm năng để trở thành một ngôi sao.

Một lợi thế rất lớn của Trung Quốc là có xuất phát từ chiều sâu của họ. Nếu một cầu thủ trên đội tuyển quốc gia không làm việc chăm chỉ, không có thành tích thi đấu quốc tế tốt, hoặc có những lỗi kỹ thuật gây tổn thương cho sự tiến bộ của họ, luôn luôn có một cầu thủ "đói" có tiềm năng, chờ đợi ở bên ngoài để thay thế.

Việc lựa chọn đội tuyên quốc gia

Ở nhiều nước (bao gồm cả Mỹ), đội tuyển quốc gia được chọn trong các trắc nghiệm đội tuyển. Đây có thể là cách công bằng nhất của việc lựa chọn một đội bóng, nhưng nó có thể không phải là cách tốt nhất để phát triển một đội bóng mang tính vượt trội. Theo Cheng, ở hầu hết các quốc gia - bao gồm cả Mỹ - 90% việc đào tạo và chi phí đội là đi vào các "cầu thủ không hoàn thiện", những người không bao giờ có cơ hội giành huy chương.

Đây là một vấn đề thực tế về Đội Trắc nghiệm hợp với khái niệm công bằng của hầu hết mọi người. Tuy nhiên, các cầu thủ được đưa vào đội trắc nghiệm như vậy thường không phù hợp là các cầu thủ có tiềm năng lớn nhất để giành huy chương. Thường thì các cầu thủ ở độ tuổi 40 được đưa vào đội hơn là những VĐV đầy hứa hẹn tuổi dưới 22. Điển hình "A" là đội tuyển quốc gia Mỹ hiện nay tại giải VĐ thế giới gần đây, đã được chọn từ Đội Trắc nghiệm. Độ tuổi của họ là 46, 41, 41, 38, 37, 36, 34, 30, 19 và 18. (Ở đây không phải là chê bai các thành tích của những người đã tạo nên Đội Trắc nghiệm, những người đã giành được vị trí của họ). Nhiều người trong số các cầu thủ trẻ hàng đầu tại Mỹ đã bị mất vị trí trong đội. Trớ trêu thay, cầu thủ trẻ nhất đội, Han Xiao, 18 tuổi, đã kết thúc ở vị trí thứ 5, và chỉ có 4 vị trí hàng đầu được tài trợ - vì vậy anh ta đã phải tự túc kinh phí, mặc dù anh là cầu thủ đứng đầu ở độ tuổi của mình trong nước . Thay vào đó kinh phí lại giành cho những VĐV đã lớn tuổi, chủ yếu là ở độ tuổi 30 và 40. Một số cầu thủ như Hazinski Mark (20t, xếp hạng 1 giải Mỹ dưới 22 tuổi), Adam Hugh (17t, xếp hạng 1 giải Mỹ dưới 18), và Judy Hugh (15t, xếp hạng 1 giải nữ Mỹ dưới 18), đã không được đi.

Cách hợp lý nhất của việc lựa chọn một đội bóng? Có. Cách tốt nhất để chọn một đội bóng với tiềm năng phát triển thành ứng cử viên giành huy chương? Hầu như chắc chắn là không. Trừ khi họ đã là những cầu thủ hàng đầu bảng xếp hạng thế giới, các huấn luyện viên Trung Quốc có thể sẽ không lựa chọn bất cứ ai ở độ tuổi trên 22. Lựa chọn như thế để có một đội "trẻ" riêng gồm các cầu thủ dưới 22 tuổi, những người được đào tạo như là một phần của đội tuyển quốc gia. Nhiều quốc gia đã làm như thế, nhưng các cầu thủ này, cùng với những VĐV lớn tuổi mà có thể thách thức những cầu thủ tốt nhất trên thế giới, cần phải được tập trung chú ý.

Việc tập luyện

Việc tập luyện của người Trung Quốc kéo dài và nặng nhọc. Thông thường họ tập luyện 7 giờ mỗi ngày - cả tập trên bàn và rèn thể lực không bàn. Vào buổi sáng, họ thường tập thể lực không có bàn, và thực hành giao bóng. Các buổi tập gồm cả sáng và chiều, thường là sáu ngày một tuần. (Việc tập luyện bao gồm cả thực hành thường xuyên với một bạn tập, và tập nhiều bóng với một huấn luyện viên. Điều này thì cũng giống như ở hầu hết các nước khác). Một số cầu thủ chơi thêm một vài trận đấu tập vào ban đêm hoặc vào các ngày nghỉ. Các VĐV thường nhận được 12 ngày nghỉ mỗi năm, mặc dù họ cũng có được những ngày nghỉ sau các giải đấu lớn (thường là những ngày du lịch).

Họ thường tập trung vào việc tập luyện từ tháng 11 đến tháng 4, và với các giải đấu còn lại của năm. Trong những năm của Cheng trong đội, điều này rõ ràng hơn, nhưng bây giờ với giải đấu Pro của ITTF và các giải VĐQG khác, ngày càng có nhiều giải đấu quanh năm.

Các VĐV cùng tập được chọn theo mục đích riêng.

Một lợi thế rất lớn của Trung Quốc vượt trên phần còn lại của thế giới là số lượng người cùng tập của họ. Thông thường, ở hầu hết các nước, các thành viên của đội tuyển quốc gia tập luyện với nhau. Tuy nhiên, ở Trung Quốc, rất nhiều việc tập luyện là được thực hiện với những người cùng tập "chuyên nghiệp". Thay cho việc các VĐV thay phiên vào ra tập một kỹ thuật nào đó, thì tất cả việc tập luyện chỉ tập trung với 1 VĐV. (Điều này đặc biệt hữu ích cho các VĐV nữ, những người được thực hành với các người cùng tập là nam giới thường mạnh mẽ hơn so với các cầu thủ nữ).

Thậm chí còn quan trọng hơn, những người cùng tập bắt chước phong cách của cầu thủ đối phương. Đội tuyển Trung Quốc có các VĐV cùng tập là những người đã phát triển cách chơi của họ giống với những cầu thủ nước ngoài tốt nhất - những cầu thủ nam như Schlager, Samsonov, Kreanga, Waldner, Saive, Chuan, Ryu và Oh, và những cầu thủ nữ như Boros, Tie Yana, Li Jia Wei, Liu Jia, Kim Kyung Ah, và Pavlovich. Các VĐV cùng tập này nghiên cứu video của các cầu thủ mà họ sẽ bắt chước, và nói chuyện với các cầu thủ đã từng thi đấu với họ để việc sao chép phong cách được tốt hơn.

Theo Duan Xiang, một thành viên của Ủy ban Kỹ thuật thuộc Liên đoàn bóng bàn Trung Quốc, "Chúng tôi có rất nhiều Samsonov và Waldner Trung Quốc. Cầu thủ của chúng tôi chơi với họ mỗi ngày và điều đó làm cho trận đấu thực sẽ dễ dàng hơn. "

Cheng đã dành nhiều thời gian của mình trong đội tuyển Trung Quốc dưới vai trò là một VĐV cùng tập. Trong những năm đầu của mình, ông được phân công sao chép Tibor Klampar của Hungary. Sau đó, khi Klampar nghỉ thi đấu, ông được phân công bắt chước Jan-Ove Waldner. Cheng thậm chí còn đi du lịch đến Châu Âu để xem trực tiếp các cầu thủ đó thi đấu trong các giải, và nói chuyện với các cầu thủ đã thi đấu với họ để có được cái nhìn sâu sắc về cách chơi của họ và những gì làm cho họ hiệu quả đến vậy. Những ai xem Cheng bây giờ có thể nhìn thấy sự pha trộn phong cách giữa Klampar và Waldner trong cách đánh của ông ta.

Jiang Jialiang của Trung Quốc, một VĐV chơi vợt dọc dán gai, đã giành được chức vô địch thế giới vào năm 1985. Khi giải Thế giới năm 1987 đến gần, đã trở nên rõ ràng rằng đối thủ chính của ông sẽ là Waldner của Thụy Điển. Và rất nhiều thời gian tập luyện của anh ta là với Cheng, người có thể bắt chước tất cả mọi thứ Waldner đã làm, từ quả giao bóng và trả giao bóng, đến các cú giật thuận tay và các cú bạt của anh ta, .v.v. Khi Giải thế giới 1987 cận kề, họ bắt đầu chơi nhiều các trận đấu tập, mà người thua sẽ phải hít đất. Cheng đã thắng hết trận này đến trận khác, và sau mỗi trận đấu đã đứng lên trên người Jiang khi anh ta đang hít đất, rồi hỏi làm thế nào anh ta giành chiến thắng trong giải vô địch thế giới nếu anh ta thậm chí không thể đánh bại được mình!? Việc chuẩn bị đã được thực hiện, mặc dù Jiang đã không thắng Cheng trước khi vào giải thế giới, nhưng anh ta đã trở nên quá quen với trận đấu của "Waldner" mà anh ta đã có thể giành chiến thắng năm 1987 thế giới một lần nữa.

Có lẽ, nếu được thực hành với người bắt chước những VĐV tốt nhất của Trung Quốc, thì Maze tại giải thế giới gần đây sẽ không thua 3-0 trước Hao Shuai, và thoải mái hơn trong trận đấu với Ma Lin? Có thể anh ta chỉ quen với lối đánh của Ma khi trận đấu kết thúc, như với Hao Shuai? (Anh ta đã thua trận 11-7, 11-6, 11-9, 11-8, chứng tỏ anh ta đã quen bóng hơn ở cuối trận). Và điều tương tự ở các trận đấu khác giữa các cầu thủ Trung Quốc và những người khác?

(Còn tiếp)
 
Last edited:

HaLanBAY

Binh Nhì
Nghe nói hiện giờ nhiều nước đều đang áp dụng kiểu dùng "quân xanh" trong huấn luyện này, Việt Nam hình như còn thiếu điều kiện, hi vọng sau này sẽ cải thiện thành tích nhiều hơn :D
 

NTBB

Super Moderators
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc (Tiếp theo)

Hai người cùng tập trên một VĐV.

Một vấn đề phổ biến đối với các cầu thủ tốt nhất trên thế giới là việc tìm kiếm người cùng tập đủ mạnh. Trong thời kỳ đỉnh cao của mình, Waldner đã có lần châm biếm các huấn luyện viên Thụy Điển: "Khi nào thì tôi được tập với một người nào đó mạnh hơn tôi?".

Trung Quốc có chiều sâu hơn so với bất kỳ quốc gia nào, nhưng ngay cả ở đó, các cầu thủ tốt nhất là các cầu thủ tốt nhất. Những cầu thủ như Wang Liqin và Ma Lin không thể tìm thấy bất cứ ai tốt hơn để tập luyện với họ. Hay là họ có thể?

Trung Quốc đã phát triển một cách để làm điều này. Cheng thậm chí đã từng do dự khi nói về điều này, vì đây là phương pháp đào tạo tương đối bí mật, thậm chí cho đến ngày nay. Nó thường chỉ được sử dụng trong các buổi tập luyện khép kín khi họ chuẩn bị cho một giải đấu lớn. Cheng nói bóng gió rằng ở một thời điểm nào đó, nếu ông ta muốn nói với "người ngoài" về kỹ thuật này, ông ta sẽ nhận được những rắc rối.

Kỹ thuật này liên quan đến việc có hai người cùng tập cho một VĐV. Đây là một sự xa xỉ mà các nước khác có thể không đủ khả năng đáp ứng, nhưng Trung Quốc, với cuộc chơi có chiều sâu của họ, thì có thể. Hai người cùng tập được lựa chọn, với một người có quả đánh thuận tay rất mạnh, và người kia có quả trái tay rất mạnh (nhưng cũng có cú thuận tay tốt), và họ tìm hiểu để chơi với nhau như là một đội. Cùng nhau, họ tập luyện chung với các cầu thủ tốt nhất của Trung Quốc. Với một cầu thủ chỉ chơi thuận tay từ phía thuận tay, và người còn lại chỉ chơi từ phía trái tay (thiên về đánh trái tay, nhưng cũng đánh cả thuận tay từ bên bàn trái tay như các VĐV hàng đầu vẫn làm), đột nhiên họ trở thành một "VĐV mạnh hơn" ngay cả so với Wang Liqin ! Và vì thế, thậm chí cả những cầu thủ tốt nhất của Trung Quốc đã được đưa vào trạng thái giới hạn, phải tập luyện với những "VĐV mạnh hơn" này.

Việc huấn luyện tinh thần và chiến thuật

Đội tuyển Trung Quốc gặp các nhà tâm lý học thể thao ít nhất là hàng tuần. (Điều này là thực tế phổ biến ở các nước khác). Gần như chắc chắn, khía cạnh khác nhau là các phiên họp này thường là những trao đổi về tâm lý và chiến thuật. Đây là việc kết nối với nhau vì nó tạo thành tinh thần đúng đắn để thực hiện các chiến thuật thích hợp dưới những áp lực.

Đội tuyển Trung Quốc có một đội ngũ nhân viên hỗ trợ sách lược phát triển các chiến thuật này. Theo Zhou Zuyi của Nhật báo Thượng Hải (ngày 7 tháng 5 năm 2005), "Những người trong cuộc cung cấp thông tin để các nhân viên hậu trường phân tích các trận đấu của đối thủ và phát triển các kỹ thuật và chiến thuật mới. Các nhà kỹ thuật đưa ra một mô hình thi đấu đối với mỗi cầu thủ lớn của nước ngoài, các mô hình mẫu này lần lượt được mô phỏng bới các người cùng tập mà công việc chỉ là để cạnh tranh với các ngôi sao khác nhau từ khắp nơi trên thế giới".

Sự phát triển của một cầu thủ Trung Quốc

Trẻ em Trung Quốc được kiểm tra ở độ tuổi rất sớm về các kỹ năng thể thao. Những bài kiểm tra đó cũng thường được đưa vào trong các trường thể thao đặc biệt. Cheng đã được trắc nghiệm từ lúc 5 tuổi, và được đánh giá cao về các kỹ năng các môn thể thao sử dụng vợt, và do đó đã được đưa vào một trường học thể thao đặc biệt. Từ 5 tuổi đến khoảng 12 tuổi, ông ta đã được đào tạo trong cả bóng bàn và cầu lông. Từ tuổi 12, ông chủ yếu là một cầu thủ bóng bàn toàn thời gian, thôi học văn hóa và chỉ tập trung vào bóng bàn. Hầu hết các cầu thủ hàng đầu Trung Quốc đều có câu chuyện tương tự.

Một số khác đến từ các trường học phổ thông bình thường. Về cơ bản tất cả các trường học ở Trung Quốc đều có một đội bóng bàn tập luyện thường xuyên. Trong một đất nước 1,3 tỷ dân, sẽ là một số lượng khổng lồ các đội bóng! Theo Nhật báo Thượng Hải (07 tháng 5 năm 2005), "Có 10 triệu người chơi chơi thường xuyên. Đây là những cầu thủ được tiếp xúc thường xuyên với những gì mà những cầu thủ ở trình độ cao vẫn thực hiện , không phải là các cầu thủ “tầng hầm” quần chúng như ở Mỹ và nhiều nước khác ".

(Còn tiếp)
 

NTBB

Super Moderators
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc (Tiếp theo)

Kỹ thuật Trung Quốc

Một số người nói rằng Trung Quốc có thành tích tốt về bóng bàn chẳng qua là vì có số lượng cầu thủ nhiều tuyệt đối. Vâng, tất nhiên, ở một mức độ nào đó thì đây là sự thật . Tuy nhiên, như đã thấy ở châu Âu (đặc biệt là Thụy Điển) đã lớn mạnh trong những năm 1990, và sự xuống dốc của Trung Quốc, số lượng đã không thể vượt qua được kỹ thuật nghèo nàn. Vào cuối những năm 1980, đầu những năm 1990, Trung Quốc đã chậm chạp trong việc điều chỉnh để thay đổi kỹ thuật, họ đã gắn bó quá lâu với các trận đấu theo phong cách chủ yếu là sử dụng gai ngược, trong khi phần còn lại của thế giới đã chuyển sang chơi mút láng, đặc biệt là kiểu cầm vợt ngang. Trung Quốc đã học được từ kinh nghiệm đó, và bây giờ dẫn đầu thế giới theo phong cách riêng này. Wang Liqin gần đây đã lại được trao vương miện vô địch thế giới bóng bàn đơn nam (năm 2001 anh ta cũng giành được chức vô địch). Về phía các VĐV nữ, Zhang Yining đã vừa mới giành được chức vô địch thế giới, trước Wang Nan - người đã giành được vị trí này 3 lần liên tiếp. Cả 3 VĐV này đều là những cầu thủ giật bóng thuận tay, và chắc chắn họ là những VĐV được cạnh tranh nhiều nhất trên thế giới.

Điều đã sẽ xảy ra ở Trung Quốc là các cầu thủ với kỹ thuật, tài năng, và kỹ năng tinh thần và thể chất tốt nhất có xu hướng tăng lên hàng đầu. Trước đó, một số trong những cầu thủ này có thể đã được để ở ngoài bởi vì họ đã không có phong cách chơi "đúng" (với hầu hết các VĐV chơi vợt ngang phải chuyển sang thành người cùng tập, sao chép các VĐV chơi rơ giật châu Âu, như Cheng chẳng hạn), bây giờ thì họ trở thành thành viên thường xuyên của đội tuyển Trung Quốc. Vì có rất nhiều người chơi bóng ở Trung Quốc, họ được dung nạp với các cầu thủ lành nghề và làm việc chăm chỉ. Và như vậy các cầu thủ tốt nhất của Trung Quốc có xu hướng là những người có kỹ thuật tốt nhất.

Những kỹ thuật mới thường xuyên được phát minh. Có lẽ đáng chú ý nhất là việc sử dụng “mặt trái tay của vợt dọc" được chứng minh rõ nhất bởi Huy Chương Bạc Olympic của Wang Hao và chung kết đơn nam Thế giới (và gần đây đã xếp hạng 1 trên thế giới) Ma Lin. Trong lịch sử, những VĐV chơi vợt dọc sử dụng cùng một bên của vợt cho cả cú đánh thuận tay và cú đánh trái tay. Trong những năm 1990, một số tay vợt Trung Quốc bắt đầu sử dụng mặt sau của vợt để tấn công trái tay, nổi bật nhất của Liu Guoliang (Huy Chương vàng Olympic 1996, Vô địch Thế giới năm 1999), người đã sử dụng thường xuyên cú đánh này như là một sự biến hóa. Ma Lin nâng lên một cấp độ mới, sử dụng nó như là một cú đánh chủ yếu. Wang Hao thậm chí còn nâng nó lên một mức độ cao hơn, làm cho nó trở thành cú đánh trái tay chính của anh ta.

Trong khi người châu Âu đã khai phá cú giật trái tay, thì người Trung Quốc đã phát triển cú giật trái tay trên bàn tới một mức độ cao hơn. Cầu thủ Châu Âu như Klampar đã phát triển kỹ thuật này trong những năm 1970, nhưng vài người khác cũng đã phát triển phong cách này. Trung Quốc đã làm được. Bây giờ các cầu thủ Trung Quốc như Wang Liqin, Kong Linghui và Zhang Yining là một trong số những VĐV tốt nhất trên thế giới về cú đánh này (cùng với Werner Schlager của Áo và Oh Sang Eun của Hàn Quốc).

Trên tất cả, người chơi Trung Quốc đã chiếm ưu thế với các kỹ thuật giao bóng và trả giao bóng. Các quốc gia khác đã thu hẹp khoảng cách về kỹ thuật giao bóng, nhưng hầu hết vẫn đánh giá những cú giao bóng của Ma Lin là tốt nhất trong số các cầu thủ đẳng cấp thế giới, và trước anh ta là Liu Guoliang - cả hai cầu thủ đều là người Trung Quốc. Nhưng người Trung Quốc cũng thực sự thống trị cả ở những cú trả giao bóng. Trong khi các nước khác nghiên cứu các cú trả giao bóng để vô hiệu hóa các quả giao bóng, thì người Trung Quốc dùng cú trả giao bóng để quật ngã đối thủ và giành thế chủ động. Ma Lin có lẽ là VĐV tốt nhất ở khía cạnh này, bằng khả năng buộc các đối thủ phải lúng túng với cú trả giao bóng của mình, nhưng tất cả các cầu thủ Trung Quốc cũng tập luyện kỹ thuật này nhiều giờ, và do đó, có vài VĐV cũng có khả năng tương đương. Bên ngoài Trung Quốc, Waldner có lẽ là người duy nhất có thể làm điều này ở mức độ như các VĐV Trung Quốc.

Còn có một sức mạnh "bí mật" khác của kỹ thuật Trung Quốc, ngoại trừ nó không thực sự là một bí mật: họ có những kỹ thuật cơ bản tốt nhất. Họ dành một lượng thời gian khổng lồ vào những kỹ thuật cơ bản "nhàm chán", và do đó, họ gần như những cỗ máy trong khả năng của mình. Hiếm khi bạn thấy một cầu thủ Trung Quốc bỏ lỡ một cú đánh dễ dàng. Cheng cho biết chiến thắng của mình ở giải vô địch quốc gia Mỹ vào năm 2004 ở tuổi 46 chủ yếu đơn giản là do các đối thủ của ông đã không có cơ bản tốt. (Điều này là tương đối, tất nhiên – các kỹ thuật cơ bản tốt ở đẳng cấp thế giới là khá cao đối với hầu hết chúng ta).

Chế ngự Trung Quốc: Một thách thức cực lớn

Kết quả của toàn bộ quá trình đào tạo này là các VĐV Trung Quốc trở thành xung sức nhất (cùng với VĐV Hàn Quốc), có kỹ thuật cơ bản tốt nhất, và có cú giao bóng và trả giao bóng tốt nhất. Họ thường có kỹ thuật và chiến thuật tốt nhất. Và ngay cả khi họ có chiều sâu như vậy mà họ luôn luôn có một cầu thủ mới sẵn sàng thay thế nếu một người nào đó xuống phong độ. Làm thế nào để phần còn lại của thế giới có thể thách thức điều này?

Về cơ bản có hai cách để tấn công vấn đề này. Thứ nhất, đơn giản là phải đối đầu một cách phù hợp với người Trung Quốc trong càng nhiều điểm mạnh của họ càng tốt. Thứ hai là phải phát triển các thế mạnh khác.

Đội tuyển quốc gia

Các quốc gia khác không có chiều sâu mà Trung Quốc có. Tuy nhiên, họ có thể mở rộng đội tuyển quốc gia của họ để bao gồm nhiều VĐV hơn, đặc biệt là ở lứa tuổi trẻ hơn, những năng khiếu nhiều hứa hẹn. Một cách là cho phép các huấn luyện viên đội tuyển quốc gia chọn các cầu thủ đầy tiềm năng để tham gia vào đội. Điều này chỉ có ý nghĩa, tất nhiên, nếu đội tập luyện với nhau một cách thường xuyên.

Việc lựa chọn đội tuyển quốc gia

Đây là vấn đề khó vì có thể là không khả thi để chuyển đổi từ các đội trắc nghiệm sang hệ thống huấn luyện viên chọn đội tuyển của Trung Quốc. Tuy nhiên, nó có thể cho các nước đặt giới hạn tuổi trên các thành viên trong đội tuyển của họ mà không quan tâm thứ hạng tối thiểu của họ trong bảng xếp hạng thế giới, hoặc một số kịch bản khác dạng này (có thể chỉ có hai vị trí hàng đầu chắc chắn được chọn). Cũng có thể có các đội ở tuổi thanh niên, hoặc thiếu nhi mà sẽ được tập với những người cùng tập hoặc với các thành viên đội tuyển quốc gia. Tuy nhiên, ngay cả như thế, cũng sẽ gặp phải sự phản đối lớn, và có thể không có tính khả thi.

Việc tập luyện

Các VĐV Trung Quốc gần như tập luyện quanh năm với nhau trong một đội. Ít có quốc gia khác làm như thế. Hầu hết các nước châu Âu chỉ có được với nhau một ít thời gian mỗi năm để cùng tập luyện trong một đội, vì các cầu thủ phải chơi trong các giải đấu quốc gia, và đào tạo với đội của họ tại giải đấu này. Nhiều nước châu Âu tập hợp với nhau trong "Siêu trại " trước các giải đấu lớn, nhưng - một lần nữa – cũng chỉ là một vài tuần mỗi năm. Như thế không thể cạnh tranh được với các cầu thủ tốt nhất của Trung Quốc được tập luyện với nhau trong suốt thời gian cả năm.

Đội tuyển Mỹ có thời gian tập luyện với nhau chỉ một vài tuần mỗi năm, nếu đúng là thế. Đơn giản là không đủ.

Để đối chọi với người Trung Quốc, các nước khác cần tập trung vào tập luyện quanh năm, chứ không chỉ tập luyện theo định kỳ, kết hợp với giải đấu kiểu quốc gia và cuộc tranh đua trong ITTF Pro Tour. Một cách của việc làm này đơn giản là có các đội tập luyện ở vị trí của các giải quốc gia, thậm chí các đội đó có thể tập luyện ở một nước khác. Khi các quốc gia đã hoàn thành các mùa tập luyện của họ, sau đó các cầu thủ tốt nhất có thể tập luyện với nhau, và bổ xung nguồn lực của họ với những người cùng tập (xem dưới đây) cũng như bằng việc tập luyện ở các trung tâm có chi phí. Nếu không, các cầu thủ tốt nhất trong đó sẽ nói rằng, VĐV Châu Âu không được tập luyện với các cầu thủ tốt nhất, như người Trung Quốc đã làm (vì nhiều VĐV tốt nhất là ở đội tuyển Trung Quốc).

Vô địch Thế giới năm 1989 và 1987 Jan-Ove Waldner của Thụy Điển cho rằng thành công của mình là được tập luyện tại Trung Quốc. Những người muốn thách thức Trung Quốc nên xem xét việc làm tương tự.

(Còn tiếp)
 
Last edited:

NTBB

Super Moderators
Lời nói đầu:

Xin lỗi các ACE là chủ đề này NTBB giới thiệu đã lâu và nội dung vẫn chưa hết. Nhưng lu bu thế nào (chắc tại NTBB dịch cùng lúc nhiều tài liệu quá) lại quên "quay lại" chủ đề này. Nay xin tiếp tục các phần còn lại.

Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Và những gì phần còn lại của thế giới cần phải làm để bắt kịp họ.
(tiếp theo)

Bạn cùng tập

Hầu hết các nước không có các nguồn để có nhiều VĐV cùng tập như người Trung Quốc. Tuy nhiên, đây là điều bắt buộc nếu họ muốn thách thức người Trung Quốc.

Những đội tuyển không nằm trong số những đội tốt nhất trên thế giới cần có các VĐV cùng tập đẳng cấp thế giới để giúp họ nâng cao trình độ của mình. Gần như không thể làm cho những VĐV ở mức 2600 và 2700 điểm trở thành VĐV 2900 điểm, trừ khi họ được tập luyện với những VĐV 2900 điểm.

Những đội tuyển không nằm trong số những đội tốt nhất trên thế giới cần có các VĐV cùng tập đẳng cấp thế giới cạnh tranh được với các cầu thủ như Wang Liqin và Ma Lin. Khi Wang Liqin hay Ma Lin thi đấu, họ nói: Samsonov ư ?, họ đã tập luyện với nhiều cầu thủ giống Samsonov một cách thường xuyên, và vì vậy họ đã sẵn sàng. Trong khi đó, Samsonov chỉ được tập luyện với bất cứ ai mà anh ta có thể nhận được, có nghĩa là đa số những VĐV yếu hơn, và không có ai thực sự chơi như Wang Liqin hay Ma Lin. Bất cứ ai xem Michael Maze thi đấu với Ma Lin trong trận bán kết của giải VĐ thế giới gần đây có thể thấy anh ta khó khăn như thế nào để đối phó với Ma Lin. Nhiều khả năng, hai năm tới anh ta sẽ vẫn không thoải mái như thế vì anh ta không có điều kiện được tập luyện với lối chơi này. Trong khi đó, tại Trung Quốc, có những cầu thủ mà công việc chính của họ là chơi bóng giống như Maze, và vì vậy Ma Lin đã được chuẩn bị kỹ hơn.

Khó có thể chắc chắn rằng các nước khác có khả năng thường xuyên tập luyện với hai VĐV cùng tập như cách mà người Trung Quốc đã làm - ít nhất là trong tương lai gần - nhưng bước đầu là phải có được các VĐV cùng tập này. Đáng ngạc nhiên, câu trả lời lại là đi ngay đến nguồn: chính Trung Quốc. Trung Quốc có một số lượng lớn các cầu thủ hàng đầu không phải là ở trong đội tuyển Trung Quốc, những VĐV này, nếu có cơ hội sẽ là 1 trong top 50 trên thế giới, thậm chí tốt hơn. Vì chi phí ở Trung Quốc có giá rẻ so với hầu hết các nước khác (đó là lý do tại sao Hoa Kỳ đã có thể thuê cựu thành viên đội tuyển Trung Quốc Cheng Yinghua, Huang Tong "Jack" Huang và Huazhang Xu làm VĐV cùng tập trong cuối những năm 1990), họ có giá cả phải chăng, nếu điều này trở thành một ưu tiên. Các nước có thể góp chung nguồn lực của mình và thuê các VĐV cùng tập - và họ có thể làm như vậy với chính Trung Quốc!

(Còn tiếp)
 

NTBB

Super Moderators
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Và những gì phần còn lại của thế giới cần phải làm để bắt kịp họ.
(tiếp theo)


Đào tạo về tinh thần và chiến thuật

Nhiều quốc gia đã có các cuộc hội thảo với các nhà tâm lý học thể thao. Đây có thể là một ý tưởng tốt để kết hợp điều này với các cuộc họp về chiến thuật, như người Trung Quốc đã làm.

Hầu hết các nước có một hoặc hai huấn luyện viên, những người sẽ phát triển đa số hoặc tất cả các chiến lược cho đội bóng của họ (cùng với chính bản thân các cầu thủ). Có nhiều huấn luyện viên hàng đầu hoặc cựu cầu thủ hàng đầu có thể được đưa vào, thường như là những người tình nguyện, để giúp phát triển các chiến thuật. Đối với các đội mà chưa thể nào thách thức các cầu thủ hàng đầu, họ nên tập trung vào việc phát triển chiến thuật và phong cách của cầu thủ của mình. Nếu họ đang ở trình độ mà họ có thể thách thức các đội bóng tốt nhất, thì việc hướng đến các chiến lược cụ thể để đối phó với những VĐV cụ thể cần trở thành sự ưu tiên cao hơn.

Việc phát triển cầu thủ

Một lần nữa, các nước khác không có chiều sâu như Trung Quốc đã có. Tuy nhiên họ có thể thu hẹp khoảng cách với việc phát triển nhiều cơ sở chân rết. Đức là một ví dụ, họ có một số lượng lớn các cầu thủ do hệ thống hiệp hội của họ.

Nơi các quốc gia khác có thể vượt qua Trung Quốc là ở chỗ có nhiều thực tế trận mạc hơn, đặc biệt là trong các tình huống giải đấu. Thế mạnh của Trung Quốc là việc tập luyện thực tế của họ. Tuy nhiên, các VĐV châu Âu có thực tế trận đấu hiệu quả hơn, do có nhiều giải đấu ở châu Âu. Điều này làm cho họ "dày dạn trận mạc", và cho phép họ ở vào tình huống tốt nhất trong những trận đấu lớn khi họ đã áp dụng các chiến thuật linh hoạt đang được phát triển cho các trận đấu của họ. Nếu họ có thể kết hợp điều này với việc được chơi với các VĐV cùng tập có thể thách thức các cầu thủ hàng đầu Trung Quốc, thì họ có thể thậm chí là được chuẩn bị tốt hơn cho trận đấu so với với các cầu thủ Trung Quốc, những người có thể được tập luyện nhiều hơn và tốt hơn, nhưng lại không chơi nhiều trận đấu trong các tình huống cạnh tranh với các VĐV khác nhau (vì phần lớn các trận đấu của họ là trong các buổi tập với VĐV Trung Quốc khác).

Để có được những thực tế trận đấu này, các VĐV có thể chơi ở các giải đấu khác nhau, chẳng hạn như giải Quốc gia Đức, có nhiều VĐV tốt nhất trên thế giới tham gia, cũng như các giải Pro Tour của ITTF. Điều này, kết hợp với việc phải sánh được với Trung Quốc trong các khía cạnh khác trong sự phát triển của họ, có thể làm cho các VĐV có thể cạnh tranh được với người Trung Quốc.

(Còn tiếp)
 

NTBB

Super Moderators
Những bí mật của bóng bàn Trung Quốc
Và những gì phần còn lại của thế giới cần phải làm để bắt kịp họ.
(tiếp theo và hết)

Kỹ thuật

Kỹ thuật là một điều mở, vì bạn có thể học các kỹ thuật tiên tiến nhất chỉ bằng việc xem các cầu thủ tốt nhất chơi bóng. Tuy nhiên, nếu bạn làm theo cách đó, bạn luôn luôn đi sau những người đã phát triển các kỹ thuật này 5 năm.

Đây là nơi mà việc lập kế hoạch cẩn thận cho các phương pháp huấn luyện trở nên quan trọng. Các đội tuyển cần phải cạnh tranh các kỹ thuật tốt nhất bằng các cầu thủ tốt nhất (cả Trung Hoa và ngoài Trung Quốc), và bổ sung thêm các kỹ thuật của chính mình.

Khi Hungary đã đánh bại Trung Quốc để giành chiến thắng Giải vô địch đồng đội năm 1979, họ đã chiếm ưu thế chủ yếu dựa vào sức mạnh của các cú trả giao bóng bằng cú hất trên bàn và các cú giật trái tay của họ. Khi Thụy Điển đánh bại Trung Quốc trong những năm đầu thập kỷ 1990, họ cũng đã làm như vậy trong các trận đấu của họ với vợt ngang sử dụng mút láng có dán keo tăng lực. Trong cả hai trường hợp, người Trung Quốc đã mất cảnh giác, và bị thua vì các kỹ thuật mới.

Mỹ cũng là một ví dụ điển hình ở đây. Trong thời kỳ của mặt mút có lớp lót tiên tiến, khoảng 40 năm qua, chỉ có hai cầu thủ đã đạt đến top 20 trên thế giới – là Dan Seemiller (nay là HLV đội tuyển nam của Mỹ) và Eric Boggan. Cả hai sao chép các kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới, và bổ sung chúng vào các kỹ thuật mới của riêng mình. Cả hai VĐV đều chơi với khiểu cầm vợt "Seemiller", đầu tiên được phát triển ở mức cao bởi tự Seemiller, theo đó một mặt của vợt được sử dụng cho cả thuận tay và trái tay (thường gọi là cầm kiểu cái gạt nước), với mặt phản xoáy trên mặt kia là một biến thể. Tại giải thế giới năm 1985, 4 trong số 5 thành viên của đội Mỹ đã sử dụng kiểu cán cầm này! (Dan & Rick Seemiller, Eric Boggan và Brian Masters, chỉ duy nhất Sean O'Neill là cầm vơt ngang). Kỹ thuật mới giúp mang lại cho Hoa Kỳ lên đến mức cao nhất trong 4 thập kỷ qua, ở đó họ thực sự có thể thách thức tất cả bốn nước đứng đầu trên thế giới.

Điều này không có nghĩa là Mỹ hoặc các quốc gia khác nên bắt đầu chuyển sang kiểu cán Seemiller. Nó có nghĩa là thực sự thách thức Trung Quốc, các nước khác không chỉ cần phải sao chép kỹ thuật của họ, mà phải phát triển những kỹ thuật mới, như người Hungary và Thụy Điển đã làm. Hoặc, làm như người Trung Quốc đã làm bằng cách sao chép kỹ thuật của Klampar và cải thiện nó lên, các nước khác có thể cải thiện hoặc phát triển các kỹ thuật hiện hành. Đâu đó ngoài kia là những cầu thủ đang sử dụng các kỹ thuật mới mà ít người để ý, nhưng đó có thể là bước đột phá lớn tiếp theo.

Châu Âu có thể thực sự có một lợi thế với Trung Quốc, và đó là các kỹ thuật loạt đánh qua lại của họ. Trung Quốc có thể chiếm ưu thế khi bắt đầu loạt đánh qua lại, nhưng người châu Âu đã dành nhiều thời gian để tập luyện các kỹ thuật loạt đánh qua lại của họ (chủ yếu là cú đối giật), và có xu hướng sử dụng các loại lớp lót mềm hơn (tốt hơn cho quả đối giật) thường có lợi thế ở đây. Đây là một cái gì đó mà họ có thể phát triển, khi kết hợp với các chiến thuật để đưa vào các kiểu này của các loạt đánh qua lại.

Kết luận

Thách thức Trung Quốc trong bóng bàn là một nhiệm vụ rất lớn, tương tự như phần còn lại của thế giới thách thức Mỹ trong bóng rổ. Một vài năm trước đây, bóng rổ Hoa Kỳ dường như bất khả chiến bại, và bây giờ họ không còn được như vậy. Giờ đây người Trung Quốc đã thách thức bóng rổ Mỹ nhiều hơn, tuy đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Về cơ bản, họ sẽ kết hợp các thế mạnh thi đấu của Trung Quốc, cùng với việc phát triển các điểm mạnh khác. Điều đó có thể được thực hiện? Vâng. Nó sẽ được thực hiện! Điều đó vẫn còn được nhìn thấy.

(Hết)
 

jun2502

Binh Nhì
Thế mạnh của BB TQ là các đội tuyển năng khiếu của họ tập luyện rất rất nhiều, ví dụ 1 ngày năng khiếu mình tập 3-4 tiếng, còn của họ từ 7-9 tiếng. Như vậy ví dụ nếu 1 ngày năng khiếu ta giựt 300 quả, thì của năng khiếu TQ giựt tầm 900 quả. 1 ngày hơn 600 quả, như vậy 1 năm thì sẽ hơn bao nhiêu. Từ đó suy ra trình độ chênh lệch hix ...........
Cũng giống như Châu Âu đào tạo bóng đá, 17-18t đã có thể thi đấu ở những giải cấp cao là như vậy, 18-20t đã có thể vào tuyển QG .... về phần bóng đá, cho dù TQ đầu tư cũng kg thể nào vượt qua đc :)
 

Bình luận từ Facebook

Top