Đạo lại chuyện xưa

Bkhoa_Sport

Thiếu Uý
SƠN TINH VÀ THỦY TINH

CHUYỆN KỂ RẰNG

Ngày xưa ở nước Văn Lang
Có nàng công chúa mơ màng… Mỵ Nương
Vào đêm trăng sáng như gương
Tự nhiên nàng thấy muốn tương một thằng
Thế là chẳng nói chẳng rằng
Cung Vua phía trước nàng băng ngay vào

Vua Hùng ngồi ghế thì thào:
- Chuyện gì mà khiến cho tao hết hồn?
Con gái lớn chẳng biết khôn
Mày cứ như thế thằng ôn nào thèm?
- Cha ơi, chúng nó không thèm
Nhưng mà con muốn con thèm thì sao?
Cha là Vua ở trên cao
Con là Công chúa, nhưng sao ế chồng?
- Chân mày có quá nhiều lông
Mắt mày thì lé, ngực không thấy gì
Mũi to như cái bánh mỳ
Ngủ thì mày ngáy phì phì như heo
Xấu đui thế chó nó theo
Sao còn thắc mắc lèo nhèo với tao?
- Nhưng cha phải tính làm sao?
Tìm con một đứa bên Lào cũng chơi.

Thương con tâm trạng rối bời
Hùng vương bí quá bèn mời quân sư.
Một ông lương mức tỷ tư
Cùng ông tỷ sáu lừ lừ vào cung.
Ý kiến được thống nhất chung,
Đăng tin quản cáo: “Vua Hùng gả con !”.

Nếu theo cái kiểu cò con
Mị Nương chắc chắn sẽ còn ế lâu,
Nên cần có cái mà câu
Nhiều thằng tham sẽ vội “bâu” ngay vào.
Còn gì hơn cái “ghế cao”
Lấy nàng Công chúa được trao ngai vàng.
Cái tin như sét đánh ngang,
Trai tân nghe thấy vội vàng trẩy kinh.
[…]

VUA HÙNG KÉN RỂ

Kinh thành buổi sáng bình minh
Mặt trời tỏa rạng, hoa xinh vẫy chào
Chim vui thánh thót trên cao
Người xe nô nức tiến vào Cung Vua.

Hôm nay trai tráng tranh đua
Quyết giành Công chúa, chạy đua ngai vàng.
Trên cao loa vọng oang oang:
- Mọi người tập hợp sẵn sàng dự thi !

Sướng thay cái đám hiếu kỳ
Mấy khi được ngắm cuộc thi kén chồng.
Hội thi đông quá là đông.
Mỵ Nương thích lắm… “Có chồng sướng thay”
Vua Hùng cũng thấy vui lây,
Đứa con gái xấu cơ may có chồng !

- Mọi người chú ý tiếng cồng,
Quyết tâm mà chiến kẻo không là tèo !
Trên cao loa vẫn lèo nhèo
Dưới sân lôn xộn như mèo đánh nhau.

Kệ cha cái lũ lâu nhâu
Tranh nhau như thể ruồi bâu cứt gà…
Sơn Tinh tránh hẳn ra xa
Khẽ cười khinh bỉ: “Chấp ba chúng mày…”
Thủy Tinh thấy mũi hơi cay,
Quyết không nhường lũ mặt dày một phân.

Trọng tài tiến đến góc sân,
Đánh cồng ra hiệu xuất quân thi tài.
- Xông lên nào các chàng trai
Xuất quyền tung chưởng xem ai thắng nào !
Nửa ngày qua, vẫn đông sao?

Cộng thêm buổi nữa, xem nào… còn hai.
Thủy Tinh miệng ngoác tận tai
Sơn Tinh nhếch mép khoe vài cái râu…
Trận vào, càng đánh càng lâu
Bất phân thắng bại, tìm đâu rể hiền?

Hùng Vương bèn hội ý liền:
- Các quân sư, chọn rể hiền làm sao?
- Bẩm thưa bệ hạ trên cao,
Giờ ngài thử test thằng nào giỏi hơn.
Bỏ qua đối kháng, thi đơn
Thằng nào tài lẻ, khá hơn thằng nào…

Màn đánh đấm, tạm hoãn nào,
Hai chàng lần lượt bước vào sôlô…
Cả hai đều khá là đô,
Mỵ Nương thích lắm, muốn zô kiểm hàng.
Hùng Vương nét mặt nghiêm trang,
Mắt nhìn con gái cất vang giọng khàn:
- Gái thời phải giữ đoan trang,
Nhất là công chúa, lại càng phải kiêu.
Chưa gì mày đã liêu xiêu,
Chưa gì mày đã làm liều hở con?

Nuốt thèm bằng kẹo bòn bon,
Mỵ Nương ngồi xuống để còn xem thi.
Tò mò hiện rõ trên mi,
Anh hùng ắt sẽ phải đi một thằng.

Sơn Tinh vào trước hung hăng,
Ra tay đẩy núi, san bằng sườn non.
Có con hổ chạy lon ton,
Sơn Tinh búng phát chỉ còn cái đuôi.
Làm xong, nhếch mép cười ruồi:
- Phen này ta thắng đứt đuôi đi rồi !

Thủy Tinh thè lưỡi liếm môi:
- Cái đồ tinh tướng, được rồi xem đây.
Xem ta điều gió khiển mây,
Hô phong hoán vũ một tay ta làm.

- Thủy Tinh, mi chớ nói sàm,
Khi quân tội ấy đáng đem chặt đầu.
Hôm nay không có mưa đâu,
Tivi đã dự, còn lâu mới nhầm.
[…]

Bất an nổi cuộn trong tâm,
Không biết phải chọn ai làm rể vua.
Sơn cũng giỏi, Thủy chẳng vửa,
Công chúa chỉ một, biết chừa ai ra.

Mỵ Nương nào hiểu lòng cha,
Tíu ta tíu tít như là con điên.
Rõ là sướng quá hóa điên,
Tưởng đang ế, bỗng có liền hai anh.

Mỵ Nương chẳng thích đua tranh,
Giờ chỉ muốn cả hai anh làm chồng:
- Sao cha nhất định là không,
Lấy cả cũng được, sao không bằng lòng?
Lòng trẻ thỏa nỗi chờ mong,
Bao ngày mong ngóng lấy chồng sướng thay.
Đời ta trang khác từ đây,
Mỵ Nương xấu xí từ nay có chồng !

- Ta đã nói không là không !
Con là công chúa kén chồng, hiểu chưa?
Chuyện này đâu phải chuyện đùa,
Con là công chúa con vua cơ mà.
Dù con có xấu như ma,
Thì cũng có giá vì cha có quyền.
Không được ăn nói luyên thuyên,
Người ta lại bảo vô duyên, họ cười.
Giữa triều đang chốn đông người,
Thế mà con dám buông lời nhố nhăng.
Để con khỏi phát lời xằng,
Lui vào trong, chớ lằng nhằng lây nhây.
Để ta cùng các quan đây,
Cùng bàn xem cách tuyển ngay rể hiền.

Mỵ Nương tức đến phát điên,
Lướt vào mà vẫn không quên nguýt dài.
[…]
 

Bkhoa_Sport

Thiếu Uý
SƠN TINH LẮM MẸO

Được thua cũng bởi mưu cao,
Chứ đánh nhau mãi, khi nào mới ăn.
Thế nên Sơn chẳng lăn tăn:
Muốn chén thịt béo phải chăn tốt vào.

Thấy lợi ai nỡ làm cao,
Tiền nhiều trước mặt thằng nào không ham !
Quan nào quan lại chẳng tham,
Thấy con mồi béo là làm thịt ngay.

Rõ đây là một dịp may,
Khi Sơn đề nghị bắt tay với chàng.
Rồi đây bổng lộc giàu sang,
Sẽ là chuyện nhỏ khi chàng lên ngôi.

Các quan nghe nói thôi rồi,
Đầu gật lia lịa, máu sôi ầm ì:
- Tráng sỹ cứ vô tư đi,
Chúng tôi mà giúp kiểu gì chả xong.

Xếp dàn nội ứng, tay trong,
Sơn Tinh về thấy trong lòng rất vui.
Dù cho là chiến thắng chui,
Nhưng được ngôi báu chẳng vui hơn à.
Để giành phú quý, vinh hoa,
Thì gian một tý đây moa mới làm.
[…]

Nói về tới các quan tham,
Nhận lời Sơn phát là làm việc ngay.
Mưu Sơn lập, quả là hay,
Hùng Vương chẳng có mảy may nghi ngờ.

Nên Thủy dù có nằm mơ,
Cũng chẳng thề ngờ lễ vật thế kia !
Chẳng hề có rượu hay bia,
Chỉ toàn những thứ rừng kia rõ nhiều.
Với Sơn thì đáng bao nhiêu,
Nhưng mà với Thủy quá nhiều, khó sao.

Nào là ba vạn cào cào,
Biển khơi như vậy thì đào đâu ra.
Chín nghìn voi, chục con gà,
Trong rừng thì sẵn chứ ra biển thì…
Thế nhưng đã bõ bèn chi,
Lại thêm mèo thọt, chim ri, ong rừng.

Lòng Sơn rạo rực từng bừng,
Thắng này cầm chắc không mừng được sao?
Gan ruột Thủy bị xé cào,
Lễ vật như thế làm sao bây giờ:
- Trời ơi ! tan cả giấc mơ,
Mộng ngồi ngôi báu mịt mờ xa xăm.
[…]

Mặt mày Thủy khó đăm đăm,
Còn Sơn cười sướng, râu cằm rung rinh:
- Lệnh vua ban chắc như đinh,
Biết làm sao được, chúng mình nghe thôi !
Vỗ vai Thủy, Sơn liên hồi.
Nụ cười xảo trá trên môi gian tà.

Thủy Tinh quay bước về nhà,
Trong lòng tự hỏi thế là làm sao?
Tưởng rằng cơ hội trời trao,
Đâu ngờ trời nỡ lòng nào đùa trêu.

Biển ngoài nước, cá, rong rêu,
Lễ vật như thế biết khều đâu ra?
Thằng Sơn Tinh thật thối tha,
Chắc là nó giở trò ma mãnh rồi.
Còn lâu ta mới chịu thôi,
Thủy này quyết thịt thằng tồi ấy ngay.

Dù sao đã đến thế này,
Còn nước còn tát, nhỡ may ra thì…
Thủy Tinh xua vội quân đi,
Dọc ngang khắp nẻo chắc gì đã thua.
Nhưng mà binh cá, tướng cua,
May ra chỉ kiếm được rùa trong ao.
Tìm sao thấy được cào cào,
Gà, mèo, voi nữa thì đào đâu ra?

Mỵ Nương, ngôi báu dần xa,
Thủy Tinh đau đớn biết là sẽ thua.
Trời cao sao nỡ trêu đùa,
Để người ngay thẳng sánh đua gian tà.

Sơn Tinh! ta quyết không tha,
Dù cho có phải làm ma không đầu.
Nhưng ta không bỏ qua đâu,
Ta sẽ quyết chiến còn lâu mới nhường.

Nếu trời có mắt sẽ thương,
Sẽ cho ta giết chết phường gian manh.
Thây mi ta quyết sẽ phanh,
Đem ra căng giữa cổng thành cho coi.

Nếu mi chơi đẹp hẳn hoi,
Hẳn ta sẽ chẳng thèm đòi hỏi đâu.
 

Bkhoa_Sport

Thiếu Uý
THỦY TINH THUA CUỘC

Thế là chẳng nghĩ ngợi lâu,
Treo thưởng quân sỹ lấy đầu Sơn Tinh.
Ồ ạt mấy vạn thủy binh,
Tung tăng phấn khởi nhằm kinh tiến về.

Giữa khi Sơn lúc hả hê,
Đem mang lễ vật, rước về Mỵ Nương.
Dân tình đổ cả ra đường,
Tò mò công chúa Mỵ Nương lấy chồng.
Kinh thành nghìn nghịt rất đông,
Thấy vui ra ngó nên không đề phòng.

Hôm nay trời đẹp xanh trong,
Hùng Vương thấy thế trong lòng rất vui.
Vớ con gà luộc vặt đùi,
Ngồm ngoàm chén sạch rồi chùi mép ngay.

Bỗng nhiên trời kéo đầy mây,
Ầm ì sấm chớp cuồng quay kinh thành.
Dân tình náo loạn trốn nhanh,
Đám cưới nô nức, bỗng thành loạn điên.

Sơn Tinh đang mải đếm tiền,
Phong bì chúc phúc khắp miền giửi cho.
Thấy trời bỗng đổ mưa to,
Đành gác việc lại lò dò ra xem.

Trời chưa tối, đã nhá nhem,
Mây đen kín đặc đi kèm mưa to.
Sấm rền, sét đánh chết bò,
Dân tình hoảng loạn đang lo chạy làng.

Xé trời, một tiếng hét vang:
- Sơn Tinh! Tao quyết phải phang chết mày!
[…]

Ngồi trên một cái máy bay,
Cầm loa Thủy quát thế này thế kia.
Sơn bình tĩnh bật lon bia,
Tợp nhanh vài ngụm rồi lia vào tường.
Nghênh ngang Sơn bước ra đường,
Mặc cho mưa gió vẫn đương ầm ì.

Thủy Tinh cười khẽ: Hi hi,
Cái thằng trông cũng tinh vi phết nhờ.
Nhưng mà mày chớ có mơ,
Tao cho hai nhát là đơ ngay mà.
Hãy đỡ sấm sét của ta,
Xem mày vẫn đứng hay là lăn quay?

Thiên Lôi quá chén hơi say,
Nghe Thủy ra lệnh, liền bay vù vù.
Tầm sét Lôi múa vu vu,
Rồi bổ một phát bay vù xuống chân.
Cái mồm làm tội cái thân,
Đánh Sơn không đánh, phang chân của mình.

Vì say nên hóa thương binh,
Từ nay Lôi quyết vì mình cai men.
Quyết tâm từ bỏ thói quen,
Dân tình mà bảo là hèn cũng xong.

Vậy là chiêu sét đi tong,
Thủy Tinh bí thế trong lòng phân vân.
Dù cho có lũ thủy quân,
Nhưng đấu trên cạn nó quần chết ngay.

Giờ thì phương án nào đây?
Phải rồi, dùng nước cho mày chết trôi.
Thế là như đã đúng rồi,
Thủy tinh kéo nước biển khơi vào bờ.

Trong khi Thủy vẫn phởn phơ,
Thì Sơn dâng núi thành bờ thành đê.
Quả là ý tưởng hết chê,
Nước vào không được đành về với sông.
Trâu bò dù ướt tý lông,
Nhưng mà rốt cuộc cũng không việc gì.

- Thủy! mày cứ thế làm đi,
Tao đây cóc sợ, giỏi thì xuống đây.
Tao mà vươn mấy cái cây,
Thò lên chọc đít thì mày ngã ngay.
Mình tao chấp hết chúng mày,
Tao mà xách cổ một tay dăm thằng.

Nhìn Sơn vẫn thấy hung hăng,
Thủy càng cáu tiết, bèn tăng nước vào.
Thủy dâng mức nước ra sao,
Thì Sơn dâng núi còn cao hơn nhiều.
Chuyện này tớ kể chẳng điêu,
Trận căng thẳng đấu tới chiều hôm sau.

Thủy càng ngẫm càng thấy đau,
Bao nhiêu bất lợi thi nhau lao về.
Máy bay Thủy phải đi thuê,
Giá xăng ngất ngưởng chẳng hề rẻ đâu.
Nếu chơi ngoài biển dùng tầu,
Tình hình đã khác, chứ đâu thế này.

Thiếu tiền sử dụng máy bay,
Thủy đành phải tự rút ngay đi về.
Biết rằng chịu tiếng cười chê,
Thực ra trận chiến đang huề đấy thôi.

Mối thù nào nuốt có trôi,
Thủy Tinh quyết chí phải nuôi tới cùng.
Ngày ngày ở dưới thủy cung,
Thủy Tinh chăm chỉ làm cùng lũ cua.
Không chơi bời, chẳng bông đùa,
Mối thù bị mất ngôi vua ghi lòng.
Bao giờ vàng được vài đong,
Đô la vài triệu mới mong làm gì,
Máy bay mới có mà đi.
Chỉ thuê, nay Thủy làm gì đủ mua,

Thế nên Sơn vẫn chưa thua,
Đánh hoài đánh mãi mấy mùa chửa xong.
Đúng như là ý Sơn mong,
Máy bay tăng giá khó lòng Thủy mua.

Dù cho có đủ tiền mua,
Thì xăng cũng đắt, dầu vừa mới tăng.
Rồi còn trăm thứ lăng nhăng,
Số Thủy khốn nạn ai bằng được đây!

Hỡi ôi là gió với mây!
Là sông với nước, biển đầy cá cua!
Mà không thắng nổi cuộc đua!
Tại sao ngay thẳng lại thua gian tà?

T.g: ?
 

Bkhoa_Sport

Thiếu Uý
HỊCH KHOA HỌC CÔNG NGHỆ

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.

Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.

Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đường bộ An tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.

Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?

Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.

Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì làm sao ham gì cái nghiên nghiên bút bút?

Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi nhạt?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?

Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!

Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!

Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.

Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội

Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.

Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?

Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

T/g: Phạm Xuân Cần
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
HỊCH KHOA HỌC CÔNG NGHỆ

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.

Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.

Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đường bộ An tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.

Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?

Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.

Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì làm sao ham gì cái nghiên nghiên bút bút?

Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi nhạt?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?

Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!

Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!

Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.

Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội

Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.

Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?

Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

T/g: Phạm Xuân Cần
Hay thật đó
 

ninhlm_cfsa

Binh Nhì
SƠN TINH VÀ THỦY TINH

CHUYỆN KỂ RẰNG

Ngày xưa ở nước Văn Lang
Có nàng công chúa mơ màng… Mỵ Nương
Vào đêm trăng sáng như gương
Tự nhiên nàng thấy muốn tương một thằng
Thế là chẳng nói chẳng rằng
Cung Vua phía trước nàng băng ngay vào

Vua Hùng ngồi ghế thì thào:
- Chuyện gì mà khiến cho tao hết hồn?
Con gái lớn chẳng biết khôn
Mày cứ như thế thằng ôn nào thèm?
- Cha ơi, chúng nó không thèm
Nhưng mà con muốn con thèm thì sao?
Cha là Vua ở trên cao
Con là Công chúa, nhưng sao ế chồng?
- Chân mày có quá nhiều lông
Mắt mày thì lé, ngực không thấy gì
Mũi to như cái bánh mỳ
Ngủ thì mày ngáy phì phì như heo
Xấu đui thế chó nó theo
Sao còn thắc mắc lèo nhèo với tao?
- Nhưng cha phải tính làm sao?
Tìm con một đứa bên Lào cũng chơi.

Thương con tâm trạng rối bời
Hùng vương bí quá bèn mời quân sư.
Một ông lương mức tỷ tư
Cùng ông tỷ sáu lừ lừ vào cung.
Ý kiến được thống nhất chung,
Đăng tin quản cáo: “Vua Hùng gả con !”.

Nếu theo cái kiểu cò con
Mị Nương chắc chắn sẽ còn ế lâu,
Nên cần có cái mà câu
Nhiều thằng tham sẽ vội “bâu” ngay vào.
Còn gì hơn cái “ghế cao”
Lấy nàng Công chúa được trao ngai vàng.
Cái tin như sét đánh ngang,
Trai tân nghe thấy vội vàng trẩy kinh.
[…]

VUA HÙNG KÉN RỂ

Kinh thành buổi sáng bình minh
Mặt trời tỏa rạng, hoa xinh vẫy chào
Chim vui thánh thót trên cao
Người xe nô nức tiến vào Cung Vua.

Hôm nay trai tráng tranh đua
Quyết giành Công chúa, chạy đua ngai vàng.
Trên cao loa vọng oang oang:
- Mọi người tập hợp sẵn sàng dự thi !

Sướng thay cái đám hiếu kỳ
Mấy khi được ngắm cuộc thi kén chồng.
Hội thi đông quá là đông.
Mỵ Nương thích lắm… “Có chồng sướng thay”
Vua Hùng cũng thấy vui lây,
Đứa con gái xấu cơ may có chồng !

- Mọi người chú ý tiếng cồng,
Quyết tâm mà chiến kẻo không là tèo !
Trên cao loa vẫn lèo nhèo
Dưới sân lôn xộn như mèo đánh nhau.

Kệ cha cái lũ lâu nhâu
Tranh nhau như thể ruồi bâu cứt gà…
Sơn Tinh tránh hẳn ra xa
Khẽ cười khinh bỉ: “Chấp ba chúng mày…”
Thủy Tinh thấy mũi hơi cay,
Quyết không nhường lũ mặt dày một phân.

Trọng tài tiến đến góc sân,
Đánh cồng ra hiệu xuất quân thi tài.
- Xông lên nào các chàng trai
Xuất quyền tung chưởng xem ai thắng nào !
Nửa ngày qua, vẫn đông sao?

Cộng thêm buổi nữa, xem nào… còn hai.
Thủy Tinh miệng ngoác tận tai
Sơn Tinh nhếch mép khoe vài cái râu…
Trận vào, càng đánh càng lâu
Bất phân thắng bại, tìm đâu rể hiền?

Hùng Vương bèn hội ý liền:
- Các quân sư, chọn rể hiền làm sao?
- Bẩm thưa bệ hạ trên cao,
Giờ ngài thử test thằng nào giỏi hơn.
Bỏ qua đối kháng, thi đơn
Thằng nào tài lẻ, khá hơn thằng nào…

Màn đánh đấm, tạm hoãn nào,
Hai chàng lần lượt bước vào sôlô…
Cả hai đều khá là đô,
Mỵ Nương thích lắm, muốn zô kiểm hàng.
Hùng Vương nét mặt nghiêm trang,
Mắt nhìn con gái cất vang giọng khàn:
- Gái thời phải giữ đoan trang,
Nhất là công chúa, lại càng phải kiêu.
Chưa gì mày đã liêu xiêu,
Chưa gì mày đã làm liều hở con?

Nuốt thèm bằng kẹo bòn bon,
Mỵ Nương ngồi xuống để còn xem thi.
Tò mò hiện rõ trên mi,
Anh hùng ắt sẽ phải đi một thằng.

Sơn Tinh vào trước hung hăng,
Ra tay đẩy núi, san bằng sườn non.
Có con hổ chạy lon ton,
Sơn Tinh búng phát chỉ còn cái đuôi.
Làm xong, nhếch mép cười ruồi:
- Phen này ta thắng đứt đuôi đi rồi !

Thủy Tinh thè lưỡi liếm môi:
- Cái đồ tinh tướng, được rồi xem đây.
Xem ta điều gió khiển mây,
Hô phong hoán vũ một tay ta làm.

- Thủy Tinh, mi chớ nói sàm,
Khi quân tội ấy đáng đem chặt đầu.
Hôm nay không có mưa đâu,
Tivi đã dự, còn lâu mới nhầm.
[…]

Bất an nổi cuộn trong tâm,
Không biết phải chọn ai làm rể vua.
Sơn cũng giỏi, Thủy chẳng vửa,
Công chúa chỉ một, biết chừa ai ra.

Mỵ Nương nào hiểu lòng cha,
Tíu ta tíu tít như là con điên.
Rõ là sướng quá hóa điên,
Tưởng đang ế, bỗng có liền hai anh.

Mỵ Nương chẳng thích đua tranh,
Giờ chỉ muốn cả hai anh làm chồng:
- Sao cha nhất định là không,
Lấy cả cũng được, sao không bằng lòng?
Lòng trẻ thỏa nỗi chờ mong,
Bao ngày mong ngóng lấy chồng sướng thay.
Đời ta trang khác từ đây,
Mỵ Nương xấu xí từ nay có chồng !

- Ta đã nói không là không !
Con là công chúa kén chồng, hiểu chưa?
Chuyện này đâu phải chuyện đùa,
Con là công chúa con vua cơ mà.
Dù con có xấu như ma,
Thì cũng có giá vì cha có quyền.
Không được ăn nói luyên thuyên,
Người ta lại bảo vô duyên, họ cười.
Giữa triều đang chốn đông người,
Thế mà con dám buông lời nhố nhăng.
Để con khỏi phát lời xằng,
Lui vào trong, chớ lằng nhằng lây nhây.
Để ta cùng các quan đây,
Cùng bàn xem cách tuyển ngay rể hiền.

Mỵ Nương tức đến phát điên,
Lướt vào mà vẫn không quên nguýt dài.
[…]
:D Bá đạo quá
 

Bình luận từ Facebook

Top