2015 - Ma Long có phong độ hủy diệt như Novak Djokovic không.

domino

Trung Sỹ
Table Tennis - Tennis 2 môn thể thao thật gần gũi, e yêu Tennis nhưng bên cạnh đó e yêu bóng bàn nhiều hơn.
Đọc bài báo dưới đây e mong muốn phải chăng bóng bàn cũng có những bài viết chất lượng như vậy.
Bác nào cũng yêu tennis như e vào chém gió cho vui đi
:D

"15 giải đấu, 14 trận chung kết. Thắng 10 trong số đó. Giành 3 Grand Slam. Giải còn lại vào tới chung kết. Giành 6 Masters 1000. Hai trận chung kết còn lại, có thể khẳng định là nơi anh không thực sự khát khao. Trước Federer ở Cincinnatti. Nơi anh thua 6-7(1), 3-6. Và trước Andy Murray. Tại Rogers Cup sau ba set.

Chúng ta không thể khẳng định Djokovic đã buông thả trong hai trận thua đó. Vì đó đều là Masters 1000, nằm trong hệ thống danh giá thứ hai của tennis (chỉ sau Grand Slam). Vua của Masters cũng là một danh vị đáng kể mà Nadal đã và đang nắm giữ gần nửa thập kỷ qua. Cincinnati còn là nơi mà Djokovic chưa một lần trong sự nghiệp vô địch ở đó, và cũng là danh hiệu duy nhất còn thiếu để trở thành người đầu tiên sưu tập đủ 9 Masters 1000.

Nhưng có thể nói, ở một vài giải đấu, có một vài trận đấu, Djokovic đã chơi không đúng sức, thậm chí có sự chủ động nơi lỏng để kéo đối thủ lên đặng tạo ra một trận đấu có vẻ cân sức.



Djokovic là một "bậc thầy" về điều tiết nhịp độ trận đấu theo ý mình

Như cái cách Djokovic đã đấu với Gilles Simon ở Paris Masters. Anh đã có thể kết thúc set 2 chóng vánh hơn, nhưng đã chơi với thái độ đùa giỡn. Như cái cách vung vợt lên cao cho một cú smash nhưng lại đột ngột dừng lại để thực hiện cú bỏ nhỏ, và để Simon cứu được điểm đó và lật ngược tình thế trong game. Hoặc như cái cách bước vào trong sân để dứt điểm, nhưng lại đánh rất dài – một pha bóng hiếm gặp ở Djokovic nhiều năm qua. Hay như cái cách anh giao bóng khá tệ ở đầu set 2 để cùng với Simon làm nên một trận đấu như thể trong khuôn khổ WTA của các tay vợt nữ (liên tục thay nhau bị bẻ game).

Và khi cần dứt điểm trận đấu, Djokovic lập tức thể hiện khả năng của anh. Lối đánh phòng ngự dẻo dai của Simon lúc đó trở nên quá mỏng manh trước khả năng dồn ép ra hai đầu sân từ phía Djokovic.

Ở hầu hết các giải đấu đã qua, Nole thi thoảng lại có giây phút chùng xuống một cách ngỡ ngàng như thế. Nó có thể lý giải là trong tennis, không phải ai và lúc nào cũng căng hết sức trong mọi set, đôi khi thả lỏng đề hồi pin trước khi quyết tâm trong set quyết định. Nhưng rõ ràng là cuộc chơi trong tầm kiểm soát của Djokovic.

Và không thể cho rằng tay vợt số 1 thế giới người Serbia đã buông cho Murray và Federer ở hai giải Masters tay vợt này thất bại như nói trên, nhưng rõ ràng là Djokovic đã có sự lựa chọn và ưu tiên của anh là vô địch US Open. Tức là Djokovic có một nguyên tắc: Nếu hai giải đấu diễn ra gần nhau, thì ưu tiên hàng đầu luôn là giải lớn hơn.

Cho Federer con săn sắt, Djokovic bắt con cá rô

Sự lựa chọn theo nguyên tắc này dẫn tới một thực tế: Djokovic phân phối sức qua một chuỗi các giải đấu, không cần phải bung sức tối đa ở các giải nhỏ hơn diễn ra trước mà tập trung cho giải lớn hơn và diễn ra sau.

Có ít nhất hai lần Djokovic đã thua Federer trong năm nay: là ở Dubai ATP 500 bên cạnh Cincinnatti Masters. Và ở cả hai lần, Djokovic đã lại thắng Federer ở giải đấu lớn hơn diễn ra ngay sau đó ít tuần: Indian Wells Masters và US Open.

Như vậy, liệu có thể cho rằng khẳng định Federer ở tuổi 34 có đủ khả năng áp đảo Djokovic ở những trận đấu ba set là không chính xác bằng nhận định rằng cơ hội chiến thắng của Federer lệ thuộc khá nhiều vào mục tiêu và tính toán của Djokovic?

Hoặc, nếu không phải là cuộc chơi của sự lựa chọn và tính toán thì nó cũng là vấn đề của tâm lý. Một giải đấu lớn hơn, với tiền thưởng, điểm số cao hơn cần có sự tập trung tốt hơn và sự lạnh lùng cần thiết – những phẩm chất thể hiện được trình độ và phong độ ở một thời điểm cụ thể.

Tại sao Federer cứ vào tới những trận quan trọng với Djokovic thì không thể giao bóng chính xác và uy lực như ở những trận đấu trước đó với các tay vợt khác? Tại sao ở những trận đấu quan trọng hơn giữa chính hai tay vợt với nhau thì ở giải lớn hơn, Federer lại trục trặc còn Djokovic trở nên đáng gờm hơn hẳn? Câu trả lời hẳn mỗi người cũng có thể có cho riêng mình

Và cũng có thể cho rằng đó là bản chất của tennis hiện đại. Nếu như những thành tích của Bjorn Borg, John McEnroe với 13 danh hiệu/mùa, của Ivan Lendl với 15 giải/mùa, của Guilermo Vilas 16 giải/mùa vào những năm 70-80 thì tennis hôm nay khốc liệt hơn. Cũng chỉ có Federer thắng được 12 giải/mùa năm 2006, Djokovic có thể thắng nốt ATP World Tour Finals để có giải thứ 11, Nadal 10 giải/mùa như năm 2005 và 2013.

Đấu với Djokovic là đấu với “Cối xay gió”

Trận bán kết Paris Masters, Wawrinka sau khi đã bùng nổ dữ dội ở trong set hai thì phần "pin" còn lại trong anh khi bước sang set thứ ba cũng không phải là không đáng kể. Một người đã từng chơi những trận đỉnh cao năm set đấu thì việc phải chơi hai trận căng thẳng liền trong vòng 24 tiếng cũng không phải quá ghê gớm.

Mà lý do Wawrinka không thể tiếp tục chơi vượt ngưỡng trong hai set liên tiếp trên mặt sân cứng, nhanh, nảy thấp vốn không phải sở trường của anh. Chơi ở một giới hạn bình thường của bản thân ở mặt sân đó thì Wawrinka không thể đọ được với Djokovic. Và kết cục là anh đầu hàng trong set ba, thua 0-6 sau khi hai set đầu có tỉ số là 3-6, 6-3.

Trong năm 2015, có 6 lần Djokovic thắng đối phương 6-0 ở set cuối (Wawrinka và Murray cùng hai lần). Và nếu coi tỉ số 6-1 ở set cuối cũng thuộc dạng này thì có 15 trận đấu như thế (có đủ cả Nadal, Murray, Nishikori...).



Rõ ràng, Djokovic đang thực sự vượt trội so với tất cả xét về tâm lý, bản lĩnh, thể lực cho tới kỹ chiến thuật. Bất cứ ai muốn thắng anh đều phải chơi một thứ tennis đặc biệt, phải giao bóng thật xuất sắc để hạn chế khả năng trả giao bóng của Djokovic, phải trả giao bóng tốt để chống đỡ những cú giao bóng nhẹ nhàng mà cực ổn định và biến hóa, phải có bộ chân cực nhanh để đấu bóng bền cuối sân, phải xé được bóng ra mang để ép, phải biết kết hợp với lên lưới để tạo ra sự bất ngờ, phải tự tin tới mức không ngại Djokovic lỳ đòn. Tức là phải xuất sắc và toàn diện.

Sau World Tour Finals sẽ là những đỉnh cao khác

Từ năm 2010 trở về trước, Djokovic chỉ đủ khả năng để vươn lên trong một giai đoạn nào đó của mùa giải, như thường là cuối mùa chẳng hạn. Đó là lý do anh từng rất thành công ở những giải đấu sân cứng châu Á cuối năm và từng giành Masters Cup 2008 sau khi đã trải qua một giai đoạn không thực sự ấn tượng kể từ sau chức vô địch Australian Open 2008 hồi đầu năm. Nole thường không đủ khả năng để dàn hoặc căng sức ra suốt từ đầu tới cuối mùa giải.

Nhưng giờ thì khác. Djokovic xuất sắc từ giải đầu tiên cho tới giải áp chót của mùa giải. Khả năng tổ chức lịch thi đấu, phân phối sức dựa trên nền tảng thể lực, tập luyện bao gồm những cuộc cách mạng trong chế độ dinh dưỡng, chế độ hồi phục là chìa khóa tạo nên sự cải thiện vĩ đại này.

Bởi thế, khả năng tay vợt người Serbia sẽ thâu tóm nốt ATP World Tour Finals để làm nên một mùa giải xuất sắc nhất lịch sử tennis kể từ năm 1970 mà không tạo ra các nguy cơ quá tải ở đầu mùa giải 2016 là rất lớn.

Djokovic hiện đang xuất sắc và vượt trội tới mức, chỉ còn có Roland Garros là giải đấu anh muốn mà chưa có được chức vô địch thôi" "nguồn 24.h"
 

Bình luận từ Facebook

Top