Thơ Nguyen Huy Việt

Tâm sự quả bóng bàn

Nguyễn huy Việt


Thân em vừa trắng lại vừa tròn

Nhảy múa trên sàn cứ bon bon

Khi em lơi lả, anh đưa nhẹ

Em rơi hụt hẫng cạnh bàn con.



Khi anh chơi mạnh, em xoay tít

Anh đập thì em ráng chịu đòn

Bần bật ngàn lần qua lưới nhỏ

Mà thân em mãi vẫn tươi giòn.


Có lần anh vớt từ dưới lên

Chạm khẽ da em thật dịu êm

Lâng lâng em đậu trên bờ lưới

Rồi em rơi lẹ xuống bàn bên.



Có lần anh bạt một đường cong

Vừa xoáy vừa nhanh, bay lộn vòng

Em lao vun vút qua mặt lưới

Rồi em nẩy mạnh, tút lên không.


Anh hứng anh nâng, thật nhẹ nhàng

Thân em xoay dọc lại xoay ngang

Lâng lâng hồi hộp, em sung sướng

Xin anh chờ chút, chớ vội vàng.


Khi người chơi mạnh, em bay ngang

Là lúc anh nên phải sẵn sàng

Né một bước chân, chờ em tới

Rồi nhanh đón lấy, chuyển em sang.


Bóng bàn không thể vội đuợc đâu

Phải có đam mê ngay từ đầu

Phải luyện, phải rèn qua năm tháng

Tình yêu lai láng mới bền lâu...


Em vẫn mãi là quả bóng thôi

Mặc cho bị đánh suốt cả đời

Vì em yêu mến người quân tử

Luyện rèn sức khoẻ cả làng chơi.


Các anh chờ đợi cả năm rồi

Giờ gặp em đây thoả sức vui

Ngoáy, tiu, cắt, chém em tơi tả

Được thì ăn cả, ngã về không.


Có lời nhắn hỏi tới cộng đồng

Mùa xuân đang đến có sướng không?

Xoáy, líp, hứng, tung, ve và vuốt

Chơi cùng em tuốt, suốt mùa đông...


Năm sau em lại xoay vòng

Giao lưu gặp gỡ, vui cùng bà con.

Còn người còn nước còn non

Em xin nguyện mãi vẫn tròn, vẫn xinh.
 

Bình luận từ Facebook

Top