Mùa ...

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Tôi ko khoái lắm mấy dạng thơ tự do, chắc có lẽ do trình của mình nó còn kém nên đọc ko ra. Đọc những bài thơ nó có khuôn khổ một chút, có âm vần, có quy cách thì cảm giác nó dễ lần ra cái "tứ thơ", cái "ý thơ" hơn. Đọc thơ tự do, trúc trắc là mình ko hiểu, ngại tìm hiểu he2.
Ông hay nói
mọi người thích nghe
không phải là mọi người không có gì để đọc
không phải là mọi người không có gì để khóc
hay suy tư

Vì trong đó
có sóng,
có tư duy, có trăn trở
như đời
như người
như kẻ nghiện gặp thuốc

có bổng,
có trầm
có tiếng lầm rầm chửi rủa
của một kẻ yêu thèm nhân tình
của một kẻ lẳng lơ cần người tán tỉnh
của đàn ông thèm thủ thỉ khi rượu say chưa tỉnh
của đàn bà muốn nghe lời lụa nhung

đấy đã là thơ
của những kẻ khùng
phút giây nào
cũng trong đầu
bập bùng
tiếng lóc cóc

của bóng
của bàn
của lên
của xuống
của
....
đam mê
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Tôi ko khoái lắm mấy dạng thơ tự do, chắc có lẽ do trình của mình nó còn kém nên đọc ko ra. Đọc những bài thơ nó có khuôn khổ một chút, có âm vần, có quy cách thì cảm giác nó dễ lần ra cái "tứ thơ", cái "ý thơ" hơn. Đọc thơ tự do, trúc trắc là mình ko hiểu, ngại tìm hiểu he2.
Em thấy viết tự do mới khó, vì cái cảm xúc phải nhiều, lúc khoan thai, lúc dồn dập. Nói chung là phải cảm và nhận :D
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Hà Nội - thời tiết làm ta dễ Cảm...!
Nhận được toàn hơi lạnh thấu xương!
Cảm Xúc thì chẳng kịp vấn vương...
Còn đâu chút Khoan Thai đặt bút...!!!:D
Anh à! chút hơi lạnh Hồ Gươm
Thử trái tim đã nguội, còn nồng ấm, hay chút vấn vương
Cảm để nhận tình yêu khoan thai, dồn nhịp đập
"Trạng..." là cảm, "CÁ" lên nhịp bất thường
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
"Đêm mùa đông đi trên con đường quen ..."
Không rảo bước, đôi chân sao nặng trĩu
Những ánh sáng quen, giờ sao vướng víu
Cứ như dây, buộc ta lại, chả rời

Những giọt sương, ướt lạnh rơi rơi
Lạnh như nước mắt ai đã nhỏ
Lạnh như gió đông mặt hồ hút gió
Rét căm da, gò má vẫn hao hồng

Bên dòng sông, thuyền vẫn cứ xuôi dòng
Chỉ một mình tôi, ngược lên miền dĩ vãng
Để thấy mắt em cười, tung ánh sáng
Và môi em, thắm đỏ tựa chiều xa

Tôi nhớ dáng tre, cót két canh gà
Lời ai vẫn, vướng đâu trong kẽo kẹt
Tôi bước lên bãi ngô lá xanh biêng biếc
Tay ai đan quệt cổ, .... lại là ngô ...
Rũ quá khứ, anh dồn chân bước tiếp
Quên thề xưa, anh đón ánh bình minh
Xóa bóng hình, loài hoa vỡ tuyết trinh
Thả kỷ niệm theo gió bay xa mãi

Ngô vẫn xanh, triền đê xanh cỏ dại
Con đò xưa, sào cắm đậu bến bờ
Lữ khách ghé qua, lục bình hát câu thơ
Mắt em chờ, môi hồng phai sắc thắm

Lời thề xưa giờ cách xa vạn dặm
Gió Tây hồ du dương khúc nhạc đông
"Nếu biết rằng em đã có chồng..."
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Đừng nghe những lời dối trá
Từ mồm những kẻ chua ngoa
Lời nói lạnh như canh gà
Thoảng qua, chỉ điều da diết

Con tim, máu nồng nhiệt huyết
Để dành cho kẻ tình chung
Đức dày, dành kẻ bao dung
Phí hoài cho bầy cầm cú ?
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Cho em

Cho kẻ si tình ấy là tôi
Hoen gạch tường vôi trắng mà thôi
Cô lẻ một mình ai ngại bước
Thương kẻ mưa dầm, lạc trong đời
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Lối xưa xanh rêu mọc
Em về khung trời xưa
Ngỡ ngàng chân vụng dại
Mắt nhòe lệ ướt mưa

Tường xưa, hoen gạch ố
Bóng ai, nguyên vẹn còn
Trăng trộm nhìn qua lá
Một thời má hồng son
 
Last edited:

Hoa anh tuc

Thượng Tá
ĐỢI

Ước gì trời đổ mưa ngâu
Để cho Trúc Nữ bắc cầu gặp Lang
Trách ai gieo nỗi sầu mang
Rồi quay gót trở... để nàng... làm thơ

Trách ai? chờ đợi?... bây giờ?
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Gửi người ở lại

Em đi để lại dấu giầy hoang
Anh ngỡ thiên thu đã nhuộm vàng
Ai ngờ dĩ vãng quên màu mới
Cõi lòng để mở, gió thổi toang

Một mình anh đứng, đợi chờ không
Chiều rộn dừng chân, gợi ánh hồng
Tím ngát nẻo xa, lòng trống vắng
Thầm gọi tên em, quạnh nỗi lòng

Nếu, ... để làm chi, đúng không em
Kỷ niệm chỉ làm chua xót thêm
Níu kéo làm nhàu, tình đầy lại
Chỉ càng làm héo, chát nỗi lòng
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Nếu... Chỉ thêm buồn, lòng héo khô
Thuyền hoa rời bến, mãi xa bờ
Gió mưa phôi pha màu thương nhớ
Em gửi lời yêu vào sương mờ
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Em ngỡ lòng mình vẫn còn yêu
Lần bước hoàng hôn tím ngắt chiều
Bàn tay vẫn ấm, mùi tóc rối
Giục quân tim đập loạn nhịp phiêu
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Em

Một con bướm trắng ngẩn ngơ
Hững hờ đậu tạm vai hờ nơi tôi

Biết đâu bướm trắng đây rồi
Là em chợt nhớ bồi hồi ngẩn ngơ

Như hôm nào đó cùng mơ
Một gian nhà nhỏ, mơ hồ tháng năm

Cùng nhau ngồi ngắm trăng rằm
Cùng nhau hẹn ước, cùng trăng ... dỗi hờn

Thôi, bướm, bay nhẹ đi, hơn
Kẻo tôi sụp quỵ với trăng ... năm nào
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Anh ơi, giọt nước tràn, ly tan vỡ
Lời nói gió bay, máu chảy nơi tim
Ngược dòng ký ức, còn kịp nữa
Bờ vai hững, hờ những cơn mơ
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Em đã đền anh một nàng thơ
Đồi tiên phồng phập những giấc mơ
Đi giữa ruộng hoang nơi đồi vắng
Anh có nhớ em những ơ hờ
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Yên ấm

Mỗi kẻ lang thang đều nhớ nhà
Nhớ tiếng con thơ, nhớ mẹ cha
Nhớ người đã cùng chung gánh vác
Chuyện đời, chuyện dĩ vãng, dù xa

Ai kẻ bơ vơ cũng nhớ em
Nụ cười hé rạng, đẹp như tiên
Hớp hồn những kẻ chân lang bạt
Thèm ước mơ thôi, một chốn yên

Chỉ là tôi nghĩ thế, thì thôi
Khối kẻ đã mơ, đã muốn rồi
Nên tôi đành bước chân lữ thứ
Bỏ đi, mơ ước, thế thì thôi ...
 

Bình luận từ Facebook

Top