Trịnh khúc - Để dành cho những lúc tôi buồn ...

w96

Thượng Tá
Một người ngồi đếm sao rơi xuống
Những mảnh tình duyên cứ rụng dần
Đêm qua, không dấu mà ly biệt
Nắng đã vàng lên, đêm chửa tan
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Một người ngồi đếm sao rơi xuống
Những mảnh tình duyên cứ rụng dần
Đêm qua, không dấu mà ly biệt
Nắng đã vàng lên, đêm chửa tan
Đăng sai topic rồi anh, cái này là nhạc trịnh, sang chỗ khác đi :)
 

w96

Thượng Tá
Bình thường thôi, thơ Trịnh đọc gần giống với thơ Văn Cao, hai ông đa số là làm thơ bất luật, ngẫu hứng, ngắt câu rất bất ngờ, phóng khoáng lắm
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Bình thường thôi, thơ Trịnh đọc gần giống với thơ Văn Cao, hai ông đa số là làm thơ bất luật, ngẫu hứng, ngắt câu rất bất ngờ, phóng khoáng lắm
Em cũng thích cái "bất quy tắc", trong mọi lĩnh vực :)
cảm giác như vậy mới bất ngờ và sáng tạo. Không giống ai
 

archer

Đại Tá
Bình thường thôi, thơ Trịnh đọc gần giống với thơ Văn Cao, hai ông đa số là làm thơ bất luật, ngẫu hứng, ngắt câu rất bất ngờ, phóng khoáng lắm
Em cũng thích thử những tư thế mới anh à...
 

w96

Thượng Tá
Phố

Ở đây phố xá hiền như cỏ
Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người
Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố
Bởi dưới chân em có mặt trời.

Trịnh Công Sơn
 

w96

Thượng Tá
Phố

Em đi rồi phố vắng buồn tênh
Cuộc đời vắng, và đời anh cũng vắng
Nụ cười cứ, một chân trời lẳng lặng
Ánh mắt em, ô hay, ánh mắt ai

Hết đêm dài, mà ánh sáng ban mai
Hết những nỗi, thơm buồn len lối nhỏ
Xa hết rồi, chỉ còn anh, ngọn cỏ
Cỏ bơ vơ, cỏ úa, cỏ rồi bời

Nhớ em trong mái phố vơi đầy
Thương em, thương chiếc lá vàng rơi trên lối ngõ
Đời mở cửa, em về, bao bỡ ngỡ
Giọt mưa rơi, giữa lòng, ngóng mãi em ... em ơi
 

w96

Thượng Tá
Chạy đâu nữa, hỡi đôi chân nhỏ bé
Bế trên tay, chân vẫn bước, chả ngập ngừng
Tình yêu làm tin, giữ lối, mở chẳng dừng
Chân cứ bước, trên mỗi bàn mơ khói
Nhóc đạp đạp, đôi chân chả mỏi
Ta cười, yêu yêu quá đi thôi
Rồi chợt nhói lên, ánh sáng, dù nhỏ nhoi
Con cứ bước, như cha, ngay cả khi con đường chỉ xây bằng hy vọng
Những bước chân lang thang, cuộc đời dẫu đêm tối
Ánh sáng là, mơ ước dẫn con đi
Cuộc đời, không thể cách ngăn chi
Dẫu có dã tràng, biển đông chồng cát
Yêu thương người, trái tim hồng luôn hát
"LÁ MÙA THU, RƠI RỤNG GIỮA MÙA ĐÔNG"
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Lâu lắm rồi, chả nghĩ đến thơ
Rồi một buổi, vẩn vơ ta lại nhớ
Nhớ nỗi quen thân, nhớ nỗi buồn nho nhỏ
Trong tim ta, tự hé miệng, nụ cười

Chả nhớ đâu, nỗi buồn của ta ơi
Chả quên đâu, nỗi thương ta vụng dại
Dù thời gian, một đi không trở lại
Ta lại trẻ khi ta buồn ... nỗi nhớ ngày xưa ...
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Nghe Giang Trang

Tôi thấy đời như quay lại thời niên thiếu
giọng ca cứ hồn nhiên trong sáng
cứ rót mãi vào tôi những hứa hẹn tương lai
đơn giản, bình dị

và tôi thấy cả trăn trở, thở than
của kẻ cô liêu, suốt đời
cô liêu như kẻ không nhà
đứng giữa phố đông vẫn thấy mông lung vắng lặng
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá

Giang Trang thiếu cái gàn gàn trong giọng của Khánh Ly, cái giọng để thấy được chất người tự sự. Giang Trang đem lại được cái giản dị của cuộc đời, cái vô ngã của cuộc sống, nhưng kém Khánh Ly ở chất gàn, cái chất của kẻ đứng giữa cuộc đời, kiêu hãnh và tự tại.
 

Bình luận từ Facebook

Top